Có nên hạ gục hắn không nhỉ? Tôi hơi do dự, nếu giết hắn ta thì chuyện
gì sẽ xảy ra? Mà tên đặc vụ liệu có chết ở nơi này không? Nhưng nếu tôi
ôm tâm trạng này để ra tay thì chẳng khác nào khoác thêm chiếc gông trên
người, chuyện đã đến nước này thì kệ bà nó. Nếu tất cả đã được định đoạt
trước thì dẫu tôi làm gì cũng đều là sự an bài của ông trời.
Tôi nghĩ rồi từ từ hít sâu một hơi, trượt từ trên đường ống thông gió
xuống, trong lúc hỗn loạn, tôi nhìn thấy một người mặc bộ trang phục ba
phòng, tôi lập tức giương súng bắn.
Ba phát súng gần như trúng cả vào hắn. Hắn ngã gục ra đất. Tuy lúc
tham gia huấn luyện quân sự, tôi rất thành thục với súng tự động nhưng
thường ngày lại không có nhiều cơ hội sử dụng súng, nên sau khi bắn ba
phát, tay tôi hầu như mất hết cảm giác.
Nhìn hắn ngã vật ra đất, tôi lập tức bật đèn pin lên và lao tới, thấy kẻ đó
nằm trên mặt đất, máu từ ngực hắn bắt đầu tuôn chảy, hắn đang khó nhọc
kéo dây súng của khẩu xung phong xuống, xem chừng định lôi súng ra đằng
trước.
Tôi thấy máu bắt đầu loang rộng nên không dám qua đó, cố gắng định
thần lại và lấy dũng khí đá vào tay hắn, rồi nhặt khẩu súng xung phong
khoác lên vai, sau đó bỏ mũ chụp đầu của hắn ra, soi thẳng đèn pin vào mặt
hắn, lớn tiếng mắng: “Con mẹ mày, để bố xem rốt cuộc mày là đứa nào?”
Vừa nhìn tôi đã trông thấy một khuôn mặt cực kì quen thuộc, chẳng ngờ
hắn chính là đặc phái viên. Hắn ôm vết thương, nhìn tôi với vẻ không thể
tin nổi.
“Thì ra là mày.” - Tôi cười cay đắng.