ĐẠI MINH TINH VÀ THỢ SĂN ẢNH - Trang 67

Hóa ra không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa họ đã trở nên gần gũi

đến vậy.

Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy khó mà tưởng tượng nổi, thế nhưng đó lại là sự

thật.

Trình Tư cũng giống như con cá đuôi quạt đỏ ấy.

Đến lúc cậu không nhịn nổi, lấy hết dũng khí tiến đến muốn sờ một

cái thì lại bị chú cá phát hiện. Ấy thế nhưng chú cá đó chẳng những không
trốn mất, ngược lại còn thân mật bơi tới gần…

Bất ngờ đến độ cậu cũng không đề phòng trước.

Tựa như một trận mưa rào bất chợt, xóa tan hàng rào phòng ngự vốn

chưa bắt đầu xây của Hứa Minh Ưu.

Điều này khiến cậu bất an, không biết phải làm sao mới tốt.

Dù vậy, có câu nói thế nào ấy nhỉ…

Điều gì phải đến thì sẽ đến thôi.

Hứa Minh Ưu thầm thở dài một hơi, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ

nhõm đi nhiều.

Trình Tư chẳng biết gì, thấy người đối diện cứ mãi im lặng thì trở nên

căng thẳng: “Hứa Minh Ưu, cậu…”

Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Thật ra từ rất lâu về trước, tôi đã muốn nói

một câu.”

Trình Tư: “Câu gì?”

“Trình Tư, được quen anh, thật vui.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.