ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 357

-Đó là hạnh phúc mà con bé muốn sao?

Khúc Phong Tử nói:

-Con bé thì biết gì là hạnh phúc. Tất cả phải do ta làm chủ.

Lão Hoắc nói:

-Nếu không phải thân thể của ta đã phế, ta đã đánh ngươi một trận.

Khúc Phong Tử:

-Ta biết lão coi thường ta, cảm thấy ta quá chú trọng vật chất. Nhưng nếu

ta chỉ mơ mộng, thì lấy đâu ra tiền để sống? Ai cũng có thể mơ mộng, ai
cũng muốn có giấc mộng đẹp, nhưng sau khi tỉnh mộng thì sao? Chẳng lẽ
khiến Tiểu Lưu Nhi đi theo An Tranh uống gió tây bắc? Cho dù Tiểu Lưu
Nhi không thèm để ý, nhưng An Tranh sẽ nghĩ như thế nào? Nếu một mực
cần Tiểu Lưu Nhi chiếu cố hắn, thì hắn đâu còn lòng tự tôn?

Lão Hoắc trầm mặc, không biết phải nói gì.

Khúc Phong Tử thở dài:

-Cho nên, có những lúc, môn đăng hộ đối không phải do trưởng bối

muốn, mà là thực tế tàn khốc bức bách. Nếu mơ mộng mà có thể thay đổi
thế giới, thì ta muốn cả thế giới hòa bình, người người thân thuộc với nhau.
Nhưng vô dụng thôi, thế giới vẫn như vậy, cường giả sống, kẻ yếu chết.
Cho nên lão Hoắc à…Ai cũng từng có tuổi trẻ, lúc trẻ truy cầu tự do, tới già
thì lại chán ghét loại người ấy, vì cái gì?

-Bởi vì già rồi, trải qua nhiều, mới phát hiện những hành vi mà mình

từng chán ghét, hóa ra lại đúng…

Khúc Phong Tử thở dài, cũng không biết hắn từng trải qua những gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.