ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 1669

- Thảo dân nghĩ hài tử đến lớp học cũng có quyền lên tiếng, giống như

nghe giảng không hiều có thể hỏi lại, lão sư nói sai có thể chỉ ra. Tuy nhiên
muốn lên tiếng nhất định phải giơ tay lên xin phép trước.

Đợi đến khi lão sư đồng ý gọi, bọn chúng mới có thể đứng lên nói.

Lời vừa nói xong các quan văn lập tức nghị luận.

Bọn họ dạy đứa nhỏ chính là muốn cho ai nói thì người đó được nói.

Hài tử học bị động, không có quyền phát ngôn.

Quan điểm này của Giang Long bọn họ không thể nói là không tốt được.

Lão sư dạy sai, học trò không được nói sao? Như thế thì lòng dạ lão sư

cũng quá hẹp hòi rồi.

Đương nhiên trong lòng không tán thành lắm, vì theo bọn họ, lão sư có

uy nghiêm riêng, không thể để học trò khiêu khích được.

- Ngươi nói đi!

Lão Hoàng thượng chỉ một nam hài nói.

Nam hài lập tức đứng lên, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi. Thực tế là

nó tuổi còn nhỏ quá, đâu biết sợ là gì, còn ngẩng cao đầu ưỡn ngực nói:

- Hồi Hoàng thượng, thảo dân kể Nhị thập tứ hiếu cho mọi người nghe,

chuyện xưa thứ nhất, nằm trên băng chờ cá chép…

Chuyện này nói về một nam hài tên là Vương Tường, rất hiếu thảo, mẹ y

chết sớm, kế mẫu Chu thị sinh Vương Lãm. Chu thị thiên vị con ruột,
thường cho Vương Tường ăn gạo sống, cơm thô. Nhưng Vương Tường vẫn
hiếu kính. Cha mẹ sinh bệnh, Vương Tường cực nhọc ngày đêm không
nghỉ ngơi, chăm lo thuốc men chu đáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.