Không biết vì sao, Điệp Hương phu nhân lúc này bỗng nhiên, rất muốn
được gặp mặt Giang Long.
Chỉ có điều Giang Long hiện giờ đang ở Linh Thông huyện, muốn gặp
cũng không được.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người đi vào.
Điệp Hương phu nhân nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy
Mục Vũ Hầu chắp hai tay sau lưng, đi đến.
- Cảnh Phủ đưa tới một phong thư cho ngươi?
Mục Vũ Hầu chỉ thản nhiên liếc mắt, ngắm Điệp Hương phu nhân một
cái, sau đó liền mở miệng hỏi.
Điệp Hương phu nhân cảm thấy thê lương, nếu như không có chuyện gì,
Mục Vũ Hầu sẽ không bao giờ chủ động tìm nàng.
Câu chuyện về Ứng Long và Nữ Bạt chẳng những cảm động, mà còn
làm gợi lên tư tưởng, muốn đột phá trói buộc, một bên là lửa, một bên là
nước, vốn dĩ tương sinh tương khắc, lại trở thành tình yêu đến chết cũng
không rời.
Đã bị chuyện xưa ảnh hưởng, Điệp Hương phu nhân đối với Mục Vũ
Hầu, rốt cục hoàn toàn hết hy vọng.
Nàng cũng muốn phá tan hiện thực trói buộc!
Mặc dù đã là vợ người khác, nàng cũng muốn truy cầu, tìm cho được
tình yêu đích thực của mình, còn sống cuộc sống như bây giờ, thật sự là
cực kỳ không thú vị!
- Một câu chuyện xưa mà thôi. Điệp Hương phu nhân hít sâu một hơi, hạ
giọng nói.