Điệp Hương phu nhân không cảm thấy có chút nào sợ hãi, cái cằm trắng
như tuyết hếch lên, tràn ngập ý tứ khiêu khích.
Mục Vũ Hầu hai mắt híp lại, trong con mắt tối đen, lóe ra tia sáng nguy
hiểm.
Lúc tiến lên phía trước, bước chân kiên quyết, nhất định phải hung hăng
trừng trị nữ nhân trước mặt này một chút, bằng không sẽ bị coi là bùn nát,
tùy ý có thể giẫm lên.
Mục Vũ Hầu yêu thích nam nhân, trong hậu viện, có mấy tên nam sủng,
mỗi người đều là mặt phấn nhu mì, trong mắt gã đó mới chính là tuyệt sắc
giai nhân, mà đối với nữ tử, sẽ không có cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
- Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của lão nương xem?
Chờ đến khi Mục Vũ Hầu đi tới trước giường, bắt đầu giơ bàn tay lên
cao, Điệp Hương phu nhân mới mở miệng nói.
Trong thanh âm, nồng đậm ý tứ uy hiếp.
- Ngươi cho rằng bản hầu không dám?
Mục Vũ Hầu cười lạnh.
Bàn tay không chút nào ngừng lại, mạnh mẽ vung xuống.
Lại dám ở trước mặt gã tự xưng lão nương, quả nhiên là muốn tìm chết.
Cho là mình xinh đẹp, nam nhân đều sẽ đau lòng, không nỡ đánh sao?
Ngươi đã nhìn lầm người!
Trên mặt Mục Vũ Hầu hiện lên vẽ âm độc.
- Cảnh phủ!