Vừa đúng lúc này, Diêu mụ mụ về tới tiểu viện, vừa vào phòng, thấy
Ngọc Sai cùng Bảo Bình cũng không có ở một bên hầu hạ, sắc mặt liền có
chút không tốt, hai nha đầu này thực sự là bị tiểu thiếu gia chiều quen
không thành cái dáng gì rồi, phải tìm cơ hội cảnh tỉnh một cái.
- Nhũ mẫu âm thầm đi điều tra, có thu hoạch gì không?
Giang Long thấy Diêu mụ mụ rửa tay xong, định đi qua chia thức ăn cho
mình, liền xua tay ngăn lại, mở miệng hỏi.
Diêu mụ mụ buồn bực lắc đầu:
- Không có, tin tức bên ngoài truyền về phủ, Đinh Tử giấu rất kỹ.
- Nếu như vậy, nhũ mẫu dẫn Tiên Phong tới hậu hoa viên, để nó đánh hơi
khắp bốn phía một cái, xem có thể tra ra chút đầu mối gì hay không.
Giang Long đề nghị:
- Mũi chó là rất nhạy bén, nó có thể ngửi thấy được thứ nhân loại chúng
ta không ngửi thấy.
- Thật chứ?
Diêu mụ mụ nghi hoặc.
Giang Long gật đầu khẳng định:
- Tuyệt đối là thật.
Diêu mụ mụ lập tức mang theo Tiên Phong vội vã rời đi.
Tuy rằng Giang Long một mực khuyên Diêu mụ mụ không cần sốt sắng
thái quá, phải tỉnh táo bình tĩnh một chút, nhưng việc liên quan đến an nguy
của Giang Long, ở trong mắt Diêu mụ mụ chính là so với trời sập xuống