Trong trí nhớ, trên mặt của Phương Minh Châu vĩnh viễn treo nụ cười
rạng rỡ trên mặt, toàn thân mang khí tức như ánh mặt trời.
Nhưng khuôn mặt hồng nhuận đó, hiện giờ đã biến thành khô gầy vàng
vọt.
Dáng người mượt mà, cũng đã gầy trơ cả xương, váy dài hoa lệ đắp lên
người, có vẻ rất dài rộng.
Lại nhìn lên trên đầu, nguyên bản từng món từng món trang sức đắt tiền
vô giá, nhưng lúc này chúng lại càng làm nổi bật rõ một đầu đầy tóc khô
vàng của Phương Minh Châu.
Lâm Nhã thật sự không thể hiểu nổi, ngắn ngủn một tháng, sao có thể
làm cho Phương Minh Châu thay đổi lớn đến như thế?
Rốt cuộc Phương Minh Châu ở Hoàng gia phải chịu bao nhiêu đau khổ
mới biến thành như vậy?
Không dám suy đoán cô ấy đã gặp phải cảnh ngộ gì!
Không ngờ...
Đối diện với ánh mắt hờ hững chết lặng của Phương Minh Châu, Lâm
Nhã không biết nên làm thế nào mới đúng.
Lúc trước nàng cũng nghĩ đến Phương Minh Châu sẽ bị đứa con trai thứ
ba của Hoàng gia ức hiếp, nhưng không thể tưởng tượng được Phương
Minh Châu sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ.
Cũng từng dự đoán, sau khi gặp được Phương Minh Châu, Phương Minh
Châu sẽ khóc lóc nhờ nàng giải quyết.
Cũng nghĩ đến tính cách thẳng thắn của Phương Minh Châu sẽ oán giận
tố khổ, muốn rời khỏi Hoàng gia, cũng muốn hung hăng trả thù trừng phạt