Đi theo bên người Cảnh lão Hầu gia lâu, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng đến
Cảnh lão phu nhân.
Bởi vậy, Cảnh lão phu nhân mới có thể nói ra những lời như vậy. Ở trong
mắt Cảnh lão phu nhân, nhân mệnh của những dị tộc này đích thật là không
đáng giá tiền.
Trình Vũ đồng dạng là tràn ngập lửa giận, tất nhiên càng sẽ không dễ
dàng khiến cho Cảnh lão phu nhân giải tội danh cho tên kia hộ vệ như vậy:
- Hộ vệ kia của quý phủ giết Ngũ trưởng cấm quân có phái tự vệ hay
không, phải qua điều tra cẩn thận mới có thể biết rõ ràng. Mà tùy tùng này
mặc dù là người dị tộc, nhưng là thủ hạ tâm phúc của quý khách quốc chủ
ngoại quốc phái đến vương triều Đại Tề ta đi sứ, sao có thể cho phép ngươi
nói giết liền giết?
- Tốt lắm, ta cùng không vô nghĩa với ngươi, ngươi chỉ cần đem cái hộ
vệ kia giao ra đây cho bản quan mang đi.
- Ngươi tính cái thớ gì, cũng dám nói chuyện với lão thân như vậy?
Cảnh lão phu nhân cũng thẳng thắn, trong ánh mắt nhìn Trình Vũ tràn
ngập khinh thường.
- Đừng nói ngươi một Phó thống lĩnh cấm quân nho nhỏ, chính là Nam
đại doanh tướng quân nhìn thấy lão thân, cũng không dám làm càn như
vậy! Muốn mang người phủ lão thân đi, ngươi có bổn sự này sao?
Lời này vừa nói ra, hai mắt Trình Vũ trợn lên, chút nữa tức điên rồi!
Đây là ngay trước mặt bao nhiêu người, trắng trợn miệt thị vả đánh mặt
của gã đó.