Một chuỗi tiền là một trăm tiền đồng, vẫn còn có chút trọng lượng đấy,
trước ngực tiểu thương bất thình lình bị nện truyền đến một hồi đau đớn,
tuy nhiên trên mặt cũng là lộ ra thần sắc vui mừng, bởi vì mấy cây đèn cầy
kia giá trị không được nhiều tiền như vậy:
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử!
- Đợi ở chỗ này đừng đi.
Áo gấm nam tử đang muốn rời khỏi, nhưng đột nhiên dừng chân lại:
- Chủ nhân chiếc xe ngựa kia không phải là người không nói đạo lý,
ngươi đem ngọn đèn cầy bị gãy tiếp tục bày lên quầy hàng, đợi lát nữa
người nhà đó tất nhiên sẽ đưa tiền bồi thường đến.
- Vâng, tiểu nhân nghe lời công tử gia!
Tên tiểu thương cung kính gật đầu.
Lúc này áo gấm thanh niên mới cùng hai tùy tùng rời đi.
- Các ngươi nói xem Cảnh phủ xảy ra chuyện gì rồi, như thế nào ở trên
đường chật chội đông người, đem xe ngựa chạy như bay?
Người thanh niên hai tay ôm ở trước ngực, tò mò hỏi.
Hai tùy tùng cũng ngươi xem ta, ta xem ngươi, không trả lời được.
- Hai người các ngươi liền quay trở về, báo tin về trong phủ cho ta.
Áo gấm thanh niên dứt lời, chân liền bước nhanh hơn hướng phương
hướng phía Già Lam Tự.
……………