ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 497

cháy, rất dễ cháy, hào môn thời xưa trong phủ hay dùng cái này để nhóm
lửa.

Thủy Lam là nha hoàn, trên người chắc chắn sẽ có cái này.

- Ừ, ngươi thật tài giỏi.

Lâm Nhã cười, trên mặt lộ rõ lời khen thật lòng.

- Ta xuất thân nghèo hèn, không giống như cô xuất thân hào môn, trời

sinh đã phú quý! Hơn nữa cha ta mất sớm, mẫu thân sau khi tái giá vì mang
theo ta thường xuyên bị kế phụ oán giận, nói mẫu thân ta mang theo một
miệng ăn nữa đến.

Sống trong nhà nông mà không biết làm việc thì sống sao được?

Làm ruộng, cuốc đất, đào rau dại, đào trứng chim, xuống sông bắt cá,

những cái này ta đều biết làm.

Khi hết cách mà ăn không no cơm thì phải tự nghĩ cách tìm đồ ăn.

Mẫu thân ta sinh ra một em trai, tiểu tử đó háu ăn, tìm thấy cái gì ngon

thì phải để dành cho nó một ít.

Tuy nó rất bướng bỉnh nhưng rất bám ta.

Có khi kế phụ tức giận phạt ta không cho ăn cơm, nó sẽ âm thầm mang

đồ ăn cho ta vào nửa đêm. Từ khi được chọn vào phủ làm nha hoàn, đã rất
lâu chưa gặp nó. Không biết nó có còn như ngày xưa bướng bỉnh không
nghe lời không, hay đánh nhau với bọn trẻ con cùng tuổi trong nông trang
không, cao lớn hơn chưa, có nhớ đến ta không.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lại trèo lên cây nên đã cảm thấy đủ an

toàn, lại thêm lúc này rảnh rỗi không có gì làm nên Thủy Lam cứ thao thao
bất tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.