thành hầu, mới không được phong tước vị nữa, tuy nhiên thanh thế gần đây
của Bành Việt, dường như đã vượt qua.
Cả danh tướng Vương Bôn có tiếng tăm nhất ngoài Mông Điềm trong
đại Tần, nhưng không ngờ Trương Cường, đối với Bành Việt lại không
nóng không lạnh như thế.
Vốn dĩ định thay Bành Việt nói tốt mấy câu, khiến Trương Cường vui vẻ
chút, lúc này nghe thấy thế, không dám nói năng bừa bãi, đành lặng lẽ
mang cho Trương Cường trà mát đã được pha sẵn, rồi cẩn trọng lui ra khỏi
đại điện.
Đại điện rộng thênh thang cuối cùng đã trở nên yên tĩnh, ánh nắng chói
chang bên ngoài, len lỏi qua những chạm lộng cửa sổ để lại cái bóng trên
mặt đất, những cái bóng loang lổ đem lại cảm giác dường như có thể vượt
qua được không gian thời gian, Trương Cường nhìn cái bóng loang lổ,
dường như quay về cái buổi chiều dưới bóng cây đung đưa, tiếng súng điếc
tai đó dường như lại vang lên bên tai, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi
khó nói.
Thật không dễ dàng gì mới nỗ lực gạt bỏ được những ký ức trước đây và
cảm giác hỗn loạn rối rắm này, Trương Cường thầm phán đoán nếu như
Mông Điềm có thể sớm quyết chiến với Hung Nô, thì mình phải chuẩn bị
khai thông con đường tơ lụa, nền văn minh cổ đại tây phương ngoài vạn
dặm xa xôi, không biết có thể hòa bình mà tiếp nhận thương lữ đến từ đại
Tần.
Nghĩ đến đây, bất giác sững người, tây phương ngày này chính là thời kỳ
của đế quốc La Mã và Macedonia, cũng là thời đại mà anh hùng lớp lớp
xuất hiện, chỉ là đường xá xa xôi, mới khiến hai nền văn minh không cách
gì giao lưu thực sự được.
Mặt trời oi ả, treo trên đỉnh đầu.
Trên trời nhìn không ra một làn mây nào, gió Đông Nam khô khan, cuốn
theo những hạt cát mịn, tốc lên mặt, thật ngứa ngáy khó chịu.
Mông Điềm đích thân dẫn năm vạn tinh binh Tần từ ốc đào hồ Thoreau
lui quân hướng về phía Đông, đại quân đã hành quân trong đại hoang mạc
mười sáu ngày, lại đi thêm hơn một trăm lý, dường như sẽ đến được một