Trương Cường đành gác lại mong muốn gặp mặt các mỹ nhân, theo Hàn
Hoán vào trong tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người long bào, đội mũ quán
bạch ngọc, toàn thân trên dưới tỏa khí thế uy nghiêm của bậc đế vương.
Trương Cường chạm tay vào miếng ngọc quý đeo ở lưng, vào thời đại này
lễ nghi rất quan trọng, bình thường hắn không thích đeo ngọc, nhưng hôm
nay bái tế các vị tiên đế nên đành miễn cưỡng đeo vào, miếng ngọc này nếu
mang đến thời hiện đại rao bán chắc là một gia tài khổng lồ, thế mà giờ chỉ
treo lủng lẳng nơi thắt lưng của mình, nghĩ mà thấy tiếc nuối.
Bái tế xong, vừa định lệnh cho Hàn Hoán tháo miếng ngọc xuống, chợt
nghe ngoài điện có tiếng truyền báo: “Thứ dân Trương Lương cầu kiến bệ
hạ!”.
Trương Cường đành mặc kệ miếng ngọc phiền phức, quay sang Hàn
Hoán hạ lệnh: “Bào y vào đây!”.
Lệnh được ban xuống, chỉ thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy
tám tuổi mặc cẩm bào trắng, dưới đôi mày rậm đôi mắt sáng rực có hồn,
thần sắc ung dung bước vào đại điện.
Trương Cường thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc nuối khi nhân tài như thế
lại không thể thu nạp về phe mình. Trước khí thế uy nghi của Trương
Cường, Trương Lương bước tới khom lưng hành lễ, vái lạy nói: “Trương
Lương dưới trướng Hán vương tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường quan sát từ đầu đến chân kẻ thư sinh đứng bên dưới,
chậm rãi gật đầu hét hỏi: “Ngươi chính là Trương Lương?”.
Thấy Trương Cường sắc mặt lạnh băng, nhất thời không thể nắm bắt suy
nghĩ của hoàng đế Đại Tần, Trương Lương đành gật đầu đáp lời: “Thào dân
chính là Trương Lương”.
Trương Cường lạnh lùng quát lên: “Ngươi thân mang trọng tội còn dám
vào Hàm Dương à? Chẳng lẽ ngươi không hề khiếp sợ trước thiên uy của
trẫm? Người đâu, mau bắt lấy!”.
Cấm vệ bên ngoài điện lập tức xông vào ấn Trương Lương dưới đất, chỉ
đợi Trương Cường hạ lệnh sẽ dẫn ra hành hình.
BỊ cấm vệ khống chế, tuy không động đậy được nhưng Trương Lương
không hề tỏ ra sợ hãi, nói lớn: “Bệ hạ tuy bình định xong phương nam,