rằng hình thức của nước Triệu không dễ lạc quan, nhưng cũng may là Triệu
Vương Triệu Yết coi như thái độ kính cẩn, làm cho Lý Lương nhất thời khó
mà rời khỏi.
Hôm nay trong tình huống sắp gần cuộc đại chiến này vài ba lần bị hạ
cấp Trần Khiêm giễu cợt chống đối như vậy, trong lòng tức giận khiến cho
hắn hơi có chút mất đi lý trí.
Nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt khinh thường, hai hàng lông mày Lý
Lương nhướng lên, lạnh lùng phân công cho phó tướng phía sau nói: “Triệu
Thiên theo ta mang một vạn người tấn công theo sườn núi phía bắc địa thế
hiểm yếu, Trần Khiêm dẫn dắt năm nghìn người tiến công nghi binh theo
sườn núi phía nam địa thế bằng phẳng, sau nửa canh giờ, vô luận thành bại
lập tức quay về đường cũ, tốc độ cao nhất điều quân trở về Vũ An!”.
Trần Khiêm lúc này tuy rằng phụng mệnh giám sát Lý Lương, nhưng
chung quy là thuộc cấp, quân lệnh cũng không dám không tuân theo, chỉ hừ
lạnh một tiếng, mang theo năm nghìn người xoay người rời đi.
Nhìn bóng đêm tối đen, Lý Lương âm thầm cười gượng một tiếng, kết
quả thế này thật sự là hắn không muốn nhìn thấy, nếu là trở mặt với Trần
Dư, về phía Triệu Vương hắn có thể tranh luận được, nhưng đối mặt với sự
hoài nghi của Trần Khiêm, chính mình nếu không giải thích, sẽ mất hết uy
tín trước mặt một vạn năm nghìn tướng sĩ, chỉ sợ tổn thất sẽ không phải
đơn giản là danh dự!
Chỉ là, cường địch ngay tại trước mắt, không để cho hắn nghĩ nhiều,
đành phải khẽ quát một tiếng, phóng đi vào trong bóng đêm.
Thời gian nửa đêm, Lý Lương mang theo một vạn kỵ binh theo địa hình
hiểm yếu bắc sườn núi lặng lẽ lần mò doanh trại quân Tần bao phủ trong
bóng đêm tĩnh mịch, lúc này, mưa bỗng nhiên to hơn, tiếng mưa rơi nặng
hạt át tiếng bước chân vó ngựa, điều này làm cho Lý Lương cuối cùng cũng
thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mưa xuân lạnh như băng quất trên người, tiếng gầm thét của gió núi,
làm người ta cảm thấy từng đợt hơi lạnh thấu xương, Lý Lương vừa đi đầu
thúc ngựa đi về phía trước, vừa cẩn thận ngưng thần lắng nghe động tĩnh