ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 142

-“Loại ngu! Còn muốn kiếm tiền nữa không? Bà cứ sồn sồn lên thì làm

ăn gì? Rồi mấy người kia đến thăm thì dùng ai xin tiền? Bà xin được chắc?
Bà phải nhẹ nhàng…nó là hố vàng đấy…”

-“Vẫn biết thế nhưng tôi ngứa mắt…”

-“Ngứa cũng phải nhịn!”

Người đàn bà thở dài, nhẹ nhàng tới gõ cửa nhà vệ sinh.

-“Sen, ra đây!”

Con bé nước mắt lấm lem. Mẹ nó ôm nó vào lòng, thủ thỉ.

-“Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con nhé…”

-“Không…tại con…”

-“Mẹ bệnh, con biết rồi đấy, uống thuốc nóng người, tính khí thất

thường, con đừng chấp…nào, vào đây mẹ đút cho nào…”

Lúc này thì nó òa khóc, nó hạnh phúc quá chừng!

Từ đó, cuộc sống của Sen cứ như vậy, mẹ nhiều lúc quát mắng thậm tệ,

xong lại ngọt ngào dỗ nó, con bé dần thành quen, nó vốn vô tư, và nó cũng
tưởng, mẹ nó bị bệnh nên thế. Hàng ngày, nó cố làm việc nhà thật tốt, cố
làm hài lòng mẹ.

Nhưng việc đời thường không được như người ta muốn, Sen đang quen

hàng ngày chơi với cậu chủ, ăn thức ăn ngon, ở nơi sạch sẽ. Nay đồ ăn của
nó toàn thứ thừa thãi, ngủ thì ngủ sàn bếp, làm việc suốt ngày…Con bé kiên
cường được hai tuần thì lăn ra ốm.

Ở gian phòng ngủ, người lớn bàn bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.