ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 265

-“Chị…chị…”

Giọng bé nào mà quen thế nhỉ? Chẳng phải là thằng Hiếu nhà cô sao,

vội vã ôm em vào lòng, thơm chụt vào cái má đáng yêu, Huệ bế em theo
cậu.

Phải mất một lúc lâu, đại thiếu gia mới xác định được chỗ cho ba người

chơi. Ba con đại bàng màu đen dần dần được thả lên, nổi bật cả một góc.
Con đại bàng của cậu là bay lên nhanh nhất, đúng là đại thiếu gia, cái gì
cũng giỏi. Nhưng từ đã, tại sao con diều của cậu bay lạ vậy?

Không phải là bay cao lên, mà cậu đang xoay người, điều khiển cho nó

chếch sang phải, cẩn thận, chính xác, tiến tới gần con bướm màu hồng nào
đó, để vướng dây vào nhau. Đại thiếu gia làm một cái giật, thật mạnh, con
đại bàng đen cùng con bướm hồng cùng tử trận. Ánh mắt cậu đắc thắng,
ánh mắt chủ nhân con bướm kia thì bi ai, ấm ức…mà chẳng phải…là Sen
đó sao…

-“Chị ơi, chị ơi!”

Huệ quay sang, chết đứng, con diều của đại thiếu gia to quá, một làn gió

mạnh thổi qua, thằng Hiếu nhỏ bé đang bay dần lên, cô khóc thét.

Giây phút đó, sợ gần chết, tim tưởng đã rụng ra rồi. May mắn thay,

người thanh niên cao to đã kịp kéo chân thằng bé lại, cả người cô thả lỏng.

-“Trẻ nhỏ thì nên thả diều nhỏ thôi…”

-“Anh Sên…cảm ơn anh…”

Trong một ngày, mà tim cô rụng tới hai lần, nhưng lần này, cảm xúc

hình như khác lần trước thì phải. Em Hiếu khóc sướt mướt, anh Sên dỗ
dành em, rồi kiệu em trên vai, cho thả chung diều của mình, hình ảnh đó,
người con trai này, có lẽ mãi mãi cô bé không thể nào quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.