ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 303

Ba mẹ vẫn tập trung bàn bạc với bác sĩ, cậu rời đi từ lúc nào, bước chân

tới trước cửa phòng bệnh, từ bao giờ, cũng không biết nữa.

Nó nằm đó, ngủ ngoan, như một thiên thần. Nó đâu có biết, có người vì

nó mà đang rất rối bời?

-“Con ngu nhà mày!”

-“Mày đúng là con ngu…”

-“Mày đã biết mày ngu tới mức nào chưa?”

-“Mày hỏi ngu thế?”

-“Ngu như con lợn!”

-“Vừa ngu vừa dốt…”

…..

Trong đầu cậu, vang lên từng lời của chính mình. Trong suốt bao năm

qua, hình như câu mở miệng của Hoàng Thế Hiển là chửi Sen ngu thì phải?
Giờ đây, lòng nôn nao thấy lạ, một chút hối hận, một chút tự trách, một chút
đau lòng, một chút khổ sở…

Ngón tay mập mập trắng trắng cựa quậy trong lòng bàn tay mình, đại

thiếu gia giật mình. Con bé cuối cùng đã tỉnh, đôi mắt lim dim mệt mỏi, cái
miệng nhỏ xinh hỏi han.

-“Cậu?”

-“Ừ!”

-“Sao em lại ở đây? Ơ? Ở đâu thế cậu?”

-“Mày bị chóng mặt, đây là bệnh viện, ở đây nghỉ một chút!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.