-“Muốn giết chết mày luôn, Sen ạ!”
-“Em xin mà…em cứ nghĩ đơn giản, là em ngu xuẩn…”
Nhi sợ hãi van nài, cô sai, cô sai rồi, cô không nghĩ lại tổn thương cậu
tới vậy! Là cô ngu, chẳng làm được tích sự gì hết. Ánh mắt cậu uất hận nhìn
cô, ánh mắt ấy, cô đơn, lạnh lẽo. Cô thấy đau, đau lắm…như vạn mũi kim
xuyên qua tim gan vậy.
-“Cậu đừng buồn nữa, coi như em chưa nói gì nhé…em sẽ cố năn nỉ mẹ
lại lần nữa…”
Gương mặt Hoàng Thế Hiển biến sắc, cậu cười khẩy, sau đó cúi đầu cắn
lấy cánh môi mềm mại như hoa như ngọc một cách tàn bạo. Nụ hôn ngông
cuồng mang theo sự trừng phạt đắc ý, hung hăng thăm dò, cướp đoạt từng
khoảng không trong cô, dây dưa không ngừng.
Mùi máu tanh nồng nhỏ giọt bên khóe môi, có lẽ cậu thực sự giận rồi.
Môi cậu khẽ nhả môi cô, mãnh liệt trượt theo chiếc cổ trắng như tuyết
xuống phía dưới, trêu đùa nơi xương quai xanh, khiến chúng trở nên rực
hồng. Sương đêm buông xuống, ẩm ướt, những ngọn cỏ mềm mại là thế,
mà sao hôm nay cảm giác lại giống dao cứa, sắc bén, lạnh lẽo…nếu có một
điều ước, ngay lúc này đây, cô muốn ước rằng, cô có thể làm mẹ.
Nước mắt tuôn trào như suối, cuồn cuộn rơi xuống, nhỏ vào mái tóc đen
mượt, cô không kêu rối rít, không van xin, cũng không nhúc nhích. Nhi
nằm đó, thẫn thờ, mắt cô sưng húp, những giọt nước vị mặn chát thấm đẫm
hai gò má hồng…hình ảnh của cô, khiến ai đó nao lòng, rời bỏ khỏi mùi
hương ngọt ngào, cậu nói, rất nhỏ.
-“Mày nghĩ dễ dàng thế sao? Lời đã nói thì đừng mong rút lại!”
-“…”