ĐẠI TIỂU THƯ - Trang 430

“Tôi cho rằng ông đang cảm thấy hài lòng về tất cả những điều này.” - Cuối
cùng bà Shaoyen cũng lên tiếng

Ông Gaoliang nhíu mày. “Ý bà là gì?”

“Chúng ta đã được nghe về cách mà đứa con gái đức hạnh của ông ra tay
cứu thế và ông đang nghĩ mọi thứ đều ổn.”

“Bà thực sự nghĩ thế sao?”

Bà Shaoyen lườm chồng mình một cách lạnh lùng và nói bằng giọng nhỏ
nhẹ đầy chủ ý, “Không, đó không phải là những gì tôi nghĩ. Tôi nghĩ rằng
tất cả các gia đình hàng đầu của Trung Quốc bây giờ đều biết rằng ông có
một đứa con hoang. Tôi nghĩ rằng gia đình chúng ta sẽ trở thành trò cười
của cả cái xã hội này. Tôi nghĩ rằng con đường chính trị của ông sẽ kết
thúc, và Carlton cũng không còn cơ hội nào nữa.”

Ông Gaoliang thở dài mệt mỏi. “Lúc này thì, tôi nghĩ mình cần quan tâm
nhiều hơn về hành vi làm người của Carlton chứ không phải là sự nghiệp
chính trị của thằng bé. Tôi tự hỏi chúng ta đã sai ở đâu. Làm thế nào mà
chúng ta lại nuôi dạy nên một đứa trẻ có thể chấp nhận cá cược mười triệu
đô la cho một cuộc đua? Bây giờ tôi thậm chí còn không nhận ra con trai
của mình nữa!”

“Thế bây giờ ông định thế nào? Ông sẽ ném con trai ông ra khỏi nhà phải
không?” - Bà Shaoyen nói mỉa.

“Tôi có thể làm nhiều hơn thế. Tôi sẽ doạ tước quyền thừa kế của thằng bé.
Để cho nó hiểu rằng mình không còn vận may để có thể đánh bạc nữa, hi
vọng điều này có thể thức tỉnh được nó.” - Ông Gaoliang trầm ngâm.

Bà Shaoyen mở trừng mắt hoảng hốt. “Ông không thể làm quá lên như
vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.