cần phải đánh, người giỏi đánh thì không thua, người khéo thua thì không
chết.
Ngày xưa Cao Dao làm sĩ [15a] sư
951
mà không ai dám trái mệnh, đến Vũ
Vương, Thành Vương nhà Chu làm tướng cho Văn Vương, Vũ Vương
952
,
ngầm lo sửa đức, để lật đổ nhà Thương mà dấy nên vương nghiệp, thế là
người giỏi cầm quân thì không cần phải bày trận vậy. Vua Thuấn múa mộc
và múa lông trĩ mà họ Hữu Miêu đến chầu
953
, Tôn Vũ nước Ngô đem
ngươi đẹp trong cung thử tập trận mà phía tây phá nước Sở mạnh, phía bắc
uy hiếp nước Tấn, nước Tần, nổi tiếng chư hầu
954
, thế là người khéo bày
trận không cần phải đánh vậy. Đến Mã Ngập
955
nước Tấn theo bát trận đồ,
đánh vận động hàng ngàn dặm, phá được Thụ Cơ Năng để thu phục Lương
Châu. Thế gọi là người đánh giỏi không bao giờ thua vậy.
Cho nên trận nghĩa là "trần", là bày ra, là khéo léo. Ngày xưa, Hoàng Đế
lập phép tỉnh điền
956
để đặt binh chế. Gia Cát
957
xếp đá sông làm bát trận
đồ, Vệ Công
958
sửa lại làm thành Lục hoa trận. Hoàn Ôn 9 lập ra Xà thế
trận có vẽ các thế trận hay, trình bày thứ tự, rõ ràng, trở thành khuôn phép.
Nhưng người đương thời ít ai hiểu được, thấy muôn đầu ngàn mối, cho là
rối rắm, chưa từng biến đổi. [15b] Như Lý Thuyên
960
có soạn những điều
suy diễn của mình, những người đời sau cũng không hiểu ý nghĩa. Cho nên
Quốc công ta mới hiệu đính, biên tập đồ pháp của các nhà, soạn thành một
sách, tuy ghi cả những việc nhỏ nhặt, nhưng người dùng thì nên bỏ bớt chỗ
rườm rà, tóm lược lấy chất thực.
[Sách] gồm đủ ngũ hành tương ứng
961
, cửu cung suy nhau
951
, phối hợp
cương nhu, tuần hoàn chẵn lẻ. Không lẫn lộn âm với dương, thần với sát,
phương với lợi, sao lành, hung thần, ác tướng, tam cát, ngũ hung
963
, đều
rất rõ ràng, ngang với Tam Đại, trăm đánh trăm thắng. Cho nên, đương thời
có thể phía bắc trấn ngự Hung Nô
964
, phía nam uy hiếp Lâm Ấp
965
". Rồi
dùng sách này dạy bảo [con cháu] làm gia truyền, không tiết lộ ra ngoài.
Lại có lời dặn rằng: "Sau này, con cháu và bồi thần của ta, ai học được bí
thuật này phải sáng suốt mà thi hành, bày xếp [thế trận]; không được ngu
dốt mà trao chữ truyền lời. Nếu không thế thì mình chịu tai ương mà vạ lây