ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 148

Mùi hương thoang thoảng trên người mỹ nhân tỏa ra dịu nhẹ, bỗng

khiến hắn thấy nhộn nhạo, toàn thân nóng bừng, thần trí dần mơ hồ.

Hồ cô nương đang phi hành, nhận thấy cử động khác lạ của hắn, định

lên tiếng hỏi, đột nhiên giật mình quay ngoắt đầu nhìn lại, phía xa xa thấy
có hai điểm đen, đang lao vun vút đến đây.

Phóng thần thức quan sát, nàng ngẫm nghĩ: “Hẳn là tên họ Ngô kia

cho thuộc hạ đuổi theo. Hai kẻ kia mới chỉ có cảnh giới sơ giai Vương cấp,
nếu là bình thường ta không phải kiêng dè. Nhưng nay đang bị nội thương,
lại còn dính phải độc thủ của hắn, e rằng…”

Mới nghĩ đến đây, chợt hai bên má nóng bừng, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Bỗng có tiếng hét phía sau vọng đến:

- Mau đứng lại cho ta!!!

Hồ cô nương kinh hoảng, không nghĩ ngợi được nhiều, vội vàng cắn

mạnh đầu lưỡi, bất ngờ linh lực cuộn cuộn phóng ra, vù một cái, tốc độ đột
nhiên tăng vọt, chớp mắt đã biến mất.

Hồ cô nương sắc mặt nhuộm hồng, giữ chặt lấy Phạm Văn Long, cố

cắn răng, mang hắn chạy thêm gần một canh giờ. Mặc dù mang theo một
người nhưng khi nãy nàng dùng đến tuyệt chiêu bảo mệnh, chịu hao tổn
tinh huyết nên căn bản hai tên kia không thể đuổi kịp, tuy nhiên lúc này
linh lực đã cạn, chẳng thể duy trì được bao lâu.

Bay thêm một đoạn, thấy đã an toàn, hai người liền hạ xuống một

ngọn núi. Vừa may thấy một sơn động trống trải hiện lên trước mắt, Hồ cô
nương liền kéo Phạm Văn Long đi vào, đến nơi nàng buông tay quăng bịch
hắn xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.