ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 225

- Ta tán thành, khặc khặc…!

Trong mắt bọn họ, dường như sự tồn tại của Phạm Văn Long chẳng

khác gì con kiến, không đáng để quan tâm.

Nhìn Phạm Văn Long bước chân bỏ đi, Thanh Hằng hai mắt đỏ ngầu,

sắc mặt tái xanh.

Hôm nay vừa mới ra ngoài liền bị một đám học viên lưu manh để ý,

chúng xúm lại buông lời khinh mạn với nàng, mãi không chịu buông tha,
cũng chẳng thấy có ai đoái hoài lên tiếng bênh vực cả. Thanh Hằng cố gắng
vùng vẫy nhưng không thoát nổi, trong lúc chưa biết xoay sở ra sao bỗng
nhìn thấy Phạm Văn Long lướt qua, cảm giác như người sắp chết đuối vớ
được cọc, liền cố bấu víu lấy hắn.

Không ngờ hắn chẳng thèm dòm nàng một cái, mới nghe vài ba câu hù

dọa đã mặc nhiên bỏ đi.

Ở ngoại viện, Thanh Hằng tuy không thuộc hàng xuất sắc nhưng cũng

có đôi chút danh tiếng, đã bao giờ nếm trải cảm giác bị người khác khi dễ,
hiếp đáp như thế này. Càng nghĩ càng tủi, hai hàng nước mắt lã chã tuôn
rơi. Nàng cắn chặt răng, cố kìm nén để không bật thành tiếng.

Quan hệ giữa Phạm Văn Long với nàng ta vốn không được tốt, nhưng

suy cho cùng vẫn chưa đến mức đánh nhau sống chết, hơn nữa còn là người
đầu tiên hắn tiếp xúc trên Linh Chiểu Tinh này. Nhìn bộ dáng tội nghiệp, bơ
vơ lạc lõng của Thanh Hằng, rốt cuộc không đành lòng, Phạm Văn Long
bước đến che chắn trước mặt nàng, cất giọng nói:

- Đây là bằng hữu của ta, xin các vị hãy nể mặt.

Mới nhìn ra hành vi đối đầu của Phạm Văn Long, một tên nhịn không

nổi, phi thân lao đến, tung một quyền nhắm đánh Phạm Văn Long, gầm
lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.