ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 336

Nhận ra không khí có phần căng thẳng, Hoàng Phương vội đỡ lời,

cười nói:

- Phi Yến tiên tử chỉ nói là phát hiện ra dấu vết chứ nào đã chân chính

đối mặt Hoàng Kim Cự Long. Sau ba ngày ba đêm, chúng ta lùng soát khắp
mọi nơi nhưng vẫn không hề phát hiện thêm manh mối, mà khí tức lưu lại
vô cùng mờ nhạt, rất khó để truy xét. Hơn nữa, theo ta dự đoán có thể con
Hoàng Kim Cự Long kia chỉ vô tình đi ngang qua Tây Nguyên cấm địa mà
thôi. Bình thường linh thú cấp bậc siêu cường cỡ đó rất hiếm khi lựa chọn
những địa phương như Tây Nguyên làm nơi cư trú.

Nhưng Cao Thăng vẫn chưa chịu buông tha, hừ lạnh bảo:

- Nói thật dễ nghe, cái gì mà vô tình đi ngang? Đều là những lời lẽ từ

miệng ngươi mà ra, ai có thể tin tưởng. Nói không chừng các ngươi biết rõ
nhưng cố tình dấu diếm, mục đích là muốn độc chiếm viên nội đan linh thú
cấp tám.

Hoàng Phương không dễ nhẫn nhịn như Phi Yến, mới nghe vậy cả

giận quát:

- Ngươi dám ngậm máu phun người?

Thấy các vị trưởng lão mới dăm ba câu liền trở lên to tiếng, viện

trưởng Nguyễn Phong nghiêm giọng nói:

- Thôi được rồi, việc đó chấm dứt tại đây không cần truy cứu nữa.

Nhưng sự thật là trong Tây Nguyên cấm địa đang phát sinh vấn đề, chưa rõ
vì sao mà đám linh thú cấp ba, cấp bốn vốn sinh sống tại khu vực trung tâm
lại chạy cả ra bên ngoài. Mặt khác ta vừa nhận được báo cáo, vài ngày gần
đây rất nhiều ấn ký mà học viên lưu lại bên ngoài bỗng nhiên biến mất,
đồng nghĩa với việc chúng đã bỏ mạng trong cấm địa. Điều này chắc hẳn
phải có căn nguyên, Thánh viện không thể khoanh tay đứng nhìn. Tạm thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.