ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 438

Hùng bị đau, buông ngay một câu chửi thề:

- Đậu má, cái nồi gì thế hả?

Phạm Văn Long cũng bị làm cho giật mình, vừa nhìn kỹ hóa ra là một

cô gái, tuổi độ trăng rằm, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, hai mắt to tròn,
mái tóc dài màu vàng phiêu dật, thực là một tiểu cô nương đáng yêu.

Đức Hùng lồm cồm bò dậy, mấp máy môi định tuôn thêm một tràng

chửi bới, nhưng vừa nhìn rõ diện mạo đối phương, sắc mặt trở lên rạng rỡ,
hớn hở hỏi:

- Tiểu Mai, muội đã về rồi đấy à?

Cô gái nhìn thấy Đức Hùng, đôi mắt đỏ hoe, nhào đến ôm chầm lấy

hắn thút thít:

- Ta mới trở về từ thư viện, bỗng nghe tin ngươi bị đám người Phục

Minh ức hiếp làm ta lo lắng muốn chết, vội chạy một mạch đến đây. Cái tên
vô lương tâm nhà ngươi còn dám chửi ta, huhu…

Nhìn nàng ta nước mắt ngắn dài, Đức Hùng bật cười, vui vẻ bảo:

- Ha ha, muội nhìn xem chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?

Ngay kế bên, Phạm Văn Long mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu rốt cuộc là

như thế nào. Nhưng nhìn cái kiểu tình cảm sướt mướt thế này, thầm bảo:
“Xem chừng cái tên phóng đãng này ở nhà lại trêu hoa nghẹo nguyệt rồi
đây.”

Dỗ dành Tiểu Mai một hồi, chợt nhớ đến còn có người thứ ba, Đức

Hùng liền đẩy Tiểu Mai ra, quay sang Phạm Văn Long cười khì khì, nhanh
nhảu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.