ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 495

- Ta nghĩ hai tên Đỗ Quan, Tập Bình không lý gì phải đi lừa gạt chúng

ta đâu. Chắc là cái tên Bảo Tùng chó má đó bị đám linh thú xơi tái rồi.

Phạm Văn Long chau mày phân tích. Trong tay Bảo Tùng còn giữ

chiếc vòng linh cụ trung cấp, đâu dễ dàng táng mạng dưới nanh vuốt của
linh thú được. Hơn nữa, bản lĩnh của hắn cũng không nhỏ, dù đánh không
lại vẫn có thể trốn chạy cơ mà?

Bỗng nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng Phạm Văn Long đánh thót một

cái: “Không lẽ…?”

Còn có một khả năng nữa, đó chính là bị kẻ khác xuống tay sát hại,

giết người cướp tài sản, giống như trường hợp giữa hắn và Bảo Tùng.

Trên thực tế, đúng như những gì Phạm Văn Long đang suy đoán.

Ngày ấy, sau khi xuống tay tàn nhẫn với Phạm Văn Long, bởi ỷ có bảo vật
hộ thân nên Bảo Tùng thay đổi kế hoạch, quyết định tiếp tục ở trong Tây
Nguyên cấm địa thêm một đoạn thời gian.

Sau đó, trong một lần hạ sát linh thú, Bảo Tùng vô tình để lộ ra chiếc

vòng tay linh cụ trung cấp, dẫn đến họa sát thân. Kết cục này, cũng do hắn
tự tay gieo nhân gặt quả mà thôi, không thể oán trách ai được.

Tuy căm hận Bảo Tùng đến thấu xương, nhưng dù sao người cũng đã

chết rồi, ân oán trên đời tựa hồ làn khói mỏng bay về cõi hư vô. Có điều,
Phạm Văn Long quan tâm nhất chính là chiếc vòng tay của Lý Tiên Dung.
Đáy bể mò kim, biết đi đâu mà tìm lại đây?

Nhìn vẻ bần thần của Phạm Văn Long, dĩ nhiên Đức Hùng không thể

hiểu hắn đang lo lắng điều gì. Tưởng rằng thương thế bắt đầu tái phát, vội
khoát tay bảo:

- Tiểu Mai mới nấu chút đồ ăn sáng, chúng ta trở về thôi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.