ĐẠI VŨ TRỤ THỜI ĐẠI - Trang 1883

Trong lòng Ưng cũng là một sự điềm tĩnh, cũng giống như trước kia,

bất kì lúc nào anh cũng điềm tĩnh như vậy, cho dù là đang chém giết kẻ
địch, chém giết tù binh, hay là đang chiến đấu, hay là đang tấn công, hay là
trong lúc tập luyện, hay là trong lúc bỏ rơi gánh nặng của mình, bỏ rơi mọi
thứ và những kẻ không liên quan đến nhiệm vụ, thì anh cũng đều điềm tĩnh
như vậy, gần như đến mức đã không còn tình người?

Đó là cái gì? Từ trước đến nay Ưng không biết cái gì gọi là tình

người? Lúc còn nhỏ anh chưa hề cảm nhận qua cái gì gọi là tình người, khi
anh còn bé xíu, gia đình họ hàng, các dì, chú, thím nuôi anh, họ cho anh
được một miếng cơm để ăn, một cái áo ấm để mặc nhưng mà nét mặt của
họ, ánh mắt của họ khi nhìn anh đều lạnh như băng, không có một chút tình
cảm gì cả, giống như là họ đang nhìn một miếng gỗ, hoặc là một con chó
con hay một con mèo con, cách nhìn như thể anh hoàn toàn không có một
chút quan hệ gì với họ.

Cái gọi là tình người kia, nó là gì? Thật sự anh không hiểu...

Khi anh lớn hơn một chút, nhìn thấy cha mẹ của mình, ánh mắt đó, khi

họ nhìn vào đôi mắt của anh, đó là một ánh mắt mềm mại, một ánh mắt ấm
áp, như là nhìn vào một món đồ mà ngày nào mình cũng muốn nhìn nhưng
mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thì ánh mắt đó biến mất hoàn toàn, không
còn tìm thấy được nữa, không còn ai nhìn anh như vậy nữa.

Còn sót lại đó chính là sự ghét bỏ, sự xa lánh, sự khinh bỉ và cả nỗi sợ

hãi...

Tình người?

Nó là gì vậy?

Cái gọi là ấm áp, đó là sau khi anh đã hạ gục được một người trưởng

thành khỏe mạnh nhất trong thôn, tất cả mọi người đều lảng tránh anh,
không còn dám ném gạch đá bùn đất lên người anh nữa, đó là một sự ấm áp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.