ĐẠI VŨ TRỤ THỜI ĐẠI - Trang 351

Trương Hằng khóc ồ lên, một thanh niên chỉ mười tám mười chín tuổi

giờ lúc này đang gào khóc như một đứa trẻ. Đôi tay của hắn vẫn không hề
rời khỏi chiếc nút, điên cuồng điều khiển tàu con thoi bay về phi thuyền Hi
Vọng. Còn thời gian vẫn cứ trôi đi một cách vô tình.

-Ta muốn sống sót! Ta muốn trở thành một nam nhân! Ta muốn…Trở

thành anh hùng!

-Bốn giây, ba giây, hai giây…

Tàu con thoi đã càng ngày càng gần với phi thuyền Hi Vọng, khoảng

cách giữa hai bên chỉ ngắn ngủi hơn một trăm mét, dùng mắt thường cơ hồ
cũng có thể thấy được ở nơi cửa khoang đã có hơn một trăm người đứng
đó. Bọn họ cũng vô cùng khẩn trương lớn giọng gào thét, Trương Hằng
thậm chí còn có thể thấy được những người quen trong đó, các thành viên
trong tiểu đội Hắc Tinh như Ưng, Lưu Bạch, thậm chí còn có cả Hắc Thiết,
rồi còn cả Bạch Ngưng Tuyết, La Miêu Miêu, Ba Lệ, còn có…

Hắn chưa từng trải qua giây phút nào như thế, hắn muốn sống, muốn

sống cùng với những người thân yêu kia….

-Một giây…

-Bay lên đi! Hi Vọng của chúng ta!

Thời gian đếm ngược kết thúc, hệ thống phản trọng lực trên tàu con

thoi cũng không có hoàn toàn hỏng hóc nhưng cũng đã đến cực hạn rồi,
mấy chỗ khác trên tàu cũng bắt đầu bốc khói đen, nhưng cả chiếc tàu con
thoi như cảm nhận được khát vọng sống sót của Trương Hằng. Nó lắc lư,
nó chao đảo một cách khó khăn nhưng vẫn ngoan cường, từng chút một,
chút một bay lên trên, gần, gần lắm rồi…

Tiếng nổ thình thịch của động cơ cuối cùng cũng tắt ngắm, toàn bộ

năng lượng trên tàu đều cạn sạch. Trong giây phút cuối cùng đó, tàu con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.