-Ta là suy luận giả. Nếu có cơ quan mai phục hoặc tình huống bí hiểm
gì thì ta sẽ suy nghĩ tìm biện phá…Bất quá, có chắc là có trường hợp đó
sao?
Diêu Nguyên khẽ cười:
-Ta cũng không biết ngươi có hữu dụng hay không. Nhưng ít nhất,
phải tính toán mọi khả năng có thể xảy ra. Mọi người có thể chết, nhưng
tuyệt không thể chết vì sơ sót của ta. Đây là yêu cầu thấp nhất mà ta tự đặt
cho mình.
-Tốt lắm, đã đến mảnh vỡ chiến hạm rồi…
Lúc này, mảnh vỡ chiến hạm đã ở trước mặt tàu con thoi. Diêu
Nguyên điều khiển tàu bay chậm lại, tìm lối vào mảnh vỡ. Chiến hạm này
thật ra đã gãy lìa, đây cũng chỉ là vài mảnh vỡ tương đối lớn lưu lạc ngoài
không gian. Diêu Nguyên hi vọng kiếm được một nơi neo tàu con thoi lại,
nhưng đáng tiếc không có chỗ nào thích hợp.
-Vậy sử dụng cánh tay robot để cố định tàu vậy.
Diêu Nguyên bất đắc dĩ chỉ có thể làm thể. Khi tìm được lổ hổng lớn
nhất có thể, liền lái tàu con thoi cẩn thận nhích tới gần. Tàu cách lổ hổng
tầm 1m thì hắn liền khởi động các cánh tay robot trên tàu cố định với mép
lỗ hổng. Sau một hồi lắc lư, tàu con thoi cuối cùng đã bám vững vào mảnh
vỡ.
-Tốt lắm, kế tiếp là lúc thám hiểm.
Diêu Nguyên đứng lên khỏi ghế lái, cầm khẩu tiểu liên cải tiến, dẫn
đầu mọi người đi về cửa. Khi cửa tàu mở ra, đối diện chính là lỗ hổng trên
mảnh vỡ chiến hạm. Nơi ấy chỉ có bóng tối mù mịt, không có chút ánh
sáng, tựa như mồm của một con quái thú mở rộng chờ mọi người tiến vào.
Diêu Nguyên hét dài một tiếng: