"Ngươi làm cái gì vậy?" Dạ Mị khó hiểu nhìn nàng nhảy lên đáp xuống
trước mặt mình.
Miên Miên vẫn nhảy loạn lên không ngừng, “ Ta không muốn sinh tiểu
mãng xà, ta muốn đem hạt giống của ngươi nhảy cho rớt xuống….” nàng
thở không ra hơi nói.
“Nhảy mất? Hử?” Dạ Mị nộ khí bắt lấy tay nàng, ánh mắt lạnh băng
trừng nàng.
Miên Miên thấy thế yếu ớt nói: “Bệ hạ, ngài hậu cung hơn 3000, không,
hậu cung một vạn mỹ nữ, ngài tìm người khác sinh tiểu mãng xà đi…”
Nàng bĩu môi ủy khuất nói.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn lần nữa nộ khí rống lên, nữ nhân này do kẻ nào
sinh ra, tới đây là cố tình chọc tức hắn sao?
"Ô ô... Ngươi đừng hung hăng như vậy nha, người ta rất sợ hãi..." Miên
Miên thấy hắn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người thì nhanh chóng
lùi về phía sau, ngồi xổm trên mặt đất khóc òa lên.
“Ô ô, ngươi thật đáng sợ, không phân biệt tốt xấu, ngươi đã cường bạo ta
lại còn bắt ta lấy cái tên thật kinh khủng… các nàng nói vì ta té xỉu nên gọi
là Ngất phi, vậy còn ngươi…” Miên Miên ôm đầu gối ngồi dưới đất vạn
phần ủy khuất kể tội hắn.
“Trẫm có vậy sao?” Hắn không nghĩ đến nữ nhân ngốc này lại bất mãn
với danh tự hắn ban như vậy.
"Đúng! Ta là không có chí khí, ta sợ rắn, ta là sẽ xỉu khi gần rắn đấy
nhưng hôm qua ta không có té xỉu, cho dù ta có té xỉu cũng là do bị ngươi
dày vò…” nàng một hơi nói n cái té xỉu tất nhiên là muốn chứng minh đêm
qua nàng không có té xỉu mà…