ĐẠI XÀ VƯƠNG, THỈNH BÒ ĐI - Trang 707

đem bánh bao ném tới trước mặt Thái hậu, Miên Miên nhìn một màn này
không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên chó cậy hơi chủ, gà cậy gần chuồng!

“Đừng nói ta không đối tốt với ngươi, phải biết rằng với thân phận hiện

tại của ngươi người ta tránh còn không kịp chứ đừng nói ta bất chấp nguy
hiểm tới thăm ngươi, ân tình của chúng ta từ nay coi như đã thanh toán
sòng phẳng!”Ngải Vân cười lạnh lùng nói rồi chuẩn bị rời đi.

"Vân nhi..." Thái hậu ôm lấy chân nàng ta, cả thân thể nằm rạp trên đất,

“Vân nhi, mẫu hậu đã sai rồi, mẫu hậu không hi vọng ngươi tiếp tục sai lầm
nữa… Ngươi trước kia không phải như bây giờ a…”

“Ta bây giờ thì như thế nào chứ?” Ngải Vân bất động cúi đầu nhìn bà ta

lạnh lùng hỏi.

“Ngươi trước kia chính là hài tử đơn thuần thiện lương a…” Thái hậu

nước mắt ngắn dài nói.

Ngải Vân nghe vậy đột nhiên cười cười rồi giơ chân đạp mạnh xuống,

Thái hậu suy yếu không đỡ nổi bị nàng ta đá văng ra, “Ta cho ngươi biết,
hai chữ thiện lương này căn bản không có liên quan gì tới ta, ngươi xem tất
cả mọi người đều giống như Nguyễn Miên Miên sao? Ta cho ngươi biết,
chỉ có kẻ ngu ngốc đó mới xứng gọi là ‘thiện lương’.” Ngải Vân nói rồi
ngồi xổm xuống nhìn Thái hậu khinh thường cười nói: “Về sau đừng nói
với ngươi khác là ngươi quen biết ta bởi vì ta cảm thấy ngươi thật quá mất
mặt đi!” Ngải Vân phá lên cười lớn.

Miên Miên lúc này đây thật sự rất tức giận, nàng thật muốn xông ra

ngoài nhưng cánh tay lại bị Tiểu Hà nắm chặt, nàng ta một mực lắc đầu,
“Không được! Chúng ta nên rời khỏi đây thôi!” vừa vặn trên đường nhỏ có
hai cái sọt lớn, Tiểu Hà vội vàng cầm lấy một cái trùm lên người Miên
Miên rồi bản thân mình cũng nhanh chóng trùm một cái khác lên. Nàng ta
vừa ẩn thân xong thì Ngải Vân đi tới, Tiểu Hà trong lòng khẩn trương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.