ĐẠI XÀ VƯƠNG, THỈNH BÒ ĐI - Trang 714

hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp mới đúng!”, nàng không muốn hắn tiếp tục
bi thương nên có tình nói tránh sang chuyện khác.

Dạ Phong khẽ mỉm cười nói: “Ngươi nói rất đúng!”

Miên Miên nhặt những cánh hoa trên nền tuyết đưa lên mũi hít một hơi,

“Người xem, mùi rất thơm a!”, nói rồi cũng đưa cho hắn một cánh hoa khác
ý bảo hắn cũng ngửi thử xem.

“n, mùi rất thơm, đúng rồi, ngươi có thể hát lại ca khúc khi nãy ngươi hát

không?” Dạ Phong nhìn nàng mong chờ.

Miên Miên buông cánh hoa khẽ cất giọng hát: “Chân tình như thảo

nguyên rộng lớn, ánh mặt trời vạn dặm chiếu sáng cho ta và người, mây
khai khi mặt trời bắt đầu lên, băng tuyết lạnh lùng không in dấu, ngay tại
lúc lạnh giá mà khai nhụy, ta thấy mùa xuân đang tới, bông tuyết bồng bềnh
trong gió bấc, thiên địa một mảnh mờ mịt bao lai, một nhánh hàn mai ngạo
nghễ trong tuyết, chỉ vì người ấy mà tỏa hương, ta yêu không oán không
hối, tình này trường lưu, trái tim…” thanh âm Miên Miên kỳ ảo phiêu đãng
trong không gian rộng lớn khiến người nghe say mê không dứt.

Trong lúc nàng hát, Dạ Phong đẩy xe lăn đi về phía trước, giờ phút này

không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì nhưng mà ánh mắt hắn bi
thương nhìn lên trời lại để Miên Miên có chút khó chịu. Dạ Phong nhìn
chằm chằm lên trời cao, những bông tuyết theo gió nhẹ phiêu bồng, tóc hắn
nhanh chóng phủ đầy tuyết, bóng lưng cô đơn trong gió lạnh...

Thanh âm cuối cùng rơi xuống, Miên Miên nhìn Dạ Phong trước mặt

trầm tư, ánh mắt trống rỗng nhìn về phương xa, nàng không biết hắn đang
nhìn gì nên chậm rãi đi tới sau lưng hắn. Đúng lúc nàng tới gần thì Dạ
Phong thấp giọng lẩm bẩm, giọng hắn rất nhỏ nhưng lại khiến nàng run rẩy
không thôi, bởi vì hắn đang nói… “Miên Miên, nàng rốt cuộc đang ở nơi
nào, ta thật sự rất nhớ nàng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.