ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 1009

Tuân lệnh, nữ vương đại nhân.”

Tám giờ đúng, Hạ Diệu Diệu mở cửa xe Cao Trạm Vân vừa lái từ hầm

lên. Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, một tay cô đặt lên bánh lái, một tay đặt lên
cửa sổ xe.

Lời nói buổi sáng không phải tự nhiên mà nói vậy. Cô thật sự đã nghĩ

như vậy, cô cũng từng cho rằng sẽ không có người nào khác hoặc mộng
tưởng không bao giờ thực hiện được. Bây giờ tất cả đều hiện thực trước
mắt cô, ông trời quả thật quá chiếu cố cô. Nghĩ đến sắc mặt Cao Trạm Vân
ban sáng, Hạ Diệu Diệu không nhịn nổi, phì cười. Sau đó cô lập tức thận
trọng lại, đã xấp xỉ ba mươi tuổi, không thể cứ vì chuyện tình cảm mà dễ
dàng thể hiện cảm xúc ra mặt như vậy. Cô cần phải giữ nó trong lòng, từ từ
mà trải nghiệm.

Đèn xanh.

Hạ Diệu Diệu lại ra đường. Cái “chiến xa” này có chiếm dụng đã lâu

nhưng cũng có ý trả lại.

“Chào buổi sáng Biên tập Hạ.” “Chào buổi sáng Biên tập Hạ.”

“Chào buổi sáng.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười tự nhiên, hào phóng, toàn

thân toát nên khí chất của một nữ sĩ tinh anh. Bên kia tường là một đám
người đang tụ tập, trong đó có mấy mấy trợ lý nhỏ bên mình và mấy vị biên
tập viên. Hạ Diệu Diệu nghi ngờ bước qua, vỗ vai một trợ lí: “Nhìn cái gì
thế?” Bình thường không phải mọi người vẫn vây quanh bàn luận về cô bé
Đàm đó sao? Mặt trời hôm nay mọc hướng nào vậy? Trợ lí Mao quay đầu
nhìn thấy chủ biên bên mình lập tức niềm nở: “Chào buổi sáng Biên tập
Hạ.” “Chào buổi sáng, bên trong làm gì vậy?” Mắt trợ lí Mao lập tức sáng
lên như vừa trúng xổ số: “Biên tập Hạ, chị đoán xem hôm nay ai đến?” Hạ
Diệu Diệu xoay người đi vào phòng làm việc. Cô còn tưởng là chuyện gì,
thì ra lại có người đến mời cô Đàm “ra ngoài đàm đạo”: “Mấy ông chủ tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.