ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 116

sửa xe đạp?

Hà An tốt như vậy, vô cùng tốt, cô lại ích kỷ muốn hai người cùng

nhau từ bỏ thể diện mà nỗ lực, cố gắng đến khi hai đứa con trưởng thành,
có lẽ có lẽ... tất cả sẽ tốt hơn...

Vậy thì cứ sửa xe đạp đi vậy. Sắc mặt Hà An nghiêm nghị, ngón tay

thô ráp cọ vào mặt cô, mềm mại ẩm ướt, đâm vào trái tim anh, những lời
còn lại cũng buột miệng nói ra: “Sau này anh sẽ nghe lời em.” “Thật
không?” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn
gương mặt nghiêm nghị của Hà An một hồi, đột nhiên từ buồn chuyển
thành vui, anh thật là hài hước! Dáng vẻ lúc nói những lời này còn rất đúng
đắn. Hạ Diệu Diệu lau nước mắt, không phải vì những gì Hà An đã nói, mà
là sự để tâm của Hà An, anh chịu đứng ra giải thích nhất định là vì anh
quan tâm đến cô.

Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây trong lòng liên cảm thấy ngọt ngào. Hà An

thấy vậy, cảm giác như trút được gánh nặng, cô vui là được rồi. Hạ Diệu
Diệu nắm lấy tay Hà An không chịu buông ra, nhưng vẫn dùng thái độ
ngang ngược của con gái cả vú lấp miệng em: “Anh nói rồi đó, sau này
phải nghe lời em.”

“Không được tùy tiện nổi giận với em! Dù em có sai thì anh cũng phải

nhắc nhở em. Nếu em sai rồi, phải giống như hôm nay cho em thêm một cơ
hội, nhưng không được dùng thời gian quá dài, uất ức trong thời gian dài
thì phải làm sao.” Cô nói tới liền muốn khóc.

Hà An nhanh chóng trả lời: “Ừ.” Chỉ cần em không khóc.

Hạ Diệu Diệu cuối cùng ngừng khóc, lườm Hà An: “Hứa lung tung,

em hiểu anh quá rõ rồi mà.” Hạ Diệu Diệu lưu luyến buông tay Hà An ra,
cầm lấy khăn giấy trong tay anh: “Sức khỏe của ông ngoại anh thật sự ổn?”

“Không sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.