ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 168

dám nhìn đồng hồ tính tiền nhưng cô biết rằng bảo Hà An chịu đi bộ về
cùng cô là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Bạn trai của cô còn lâu mới
chịu6cực chịu khổ được. Nước mắt của cô đang chảy! Máu đang bay!
Những tờ giấy bạc đang kêu gào mong muốn quay trở về vòng tay cô! A a
a a a! Hà An không chịu được quay đầu cô lại. Hạ Diệu Diệu sống chết
dính chặt lấy cửa sổ xe. Sau khi lặp lại nhiều lần.

Khóe môi Hà An cong lên rồi nhanh chóng giấu đi.

Hạ Diệu Diệu lo đau lòng nhân dân tệ nên không kịp nhìn thấy nụ

cười kia, mà dù thấy thì cô cũng sẽ không có phản ứng gì. Hà An vẫn
thường chỉ cười với Hạ Diệu Diệu, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng lần nào
cũng như vội vã đi đầu thai ấy.

“Dừng xe.”3Hà An kéo Hạ Diệu Diệu xuống. Mãi mới thấy có lúc Hạ

Diệu Diệu không mấy đồng ý: “Sao? Sao không đi nữa, còn chưa đến mà.”
Nhưng cô đã theo anh xuống rồi, còn rất vui vẻ nữa, dù sao thì tiết kiệm
được đồng nào hay đồng ấy. “Anh về ký túc xá được nhưng em có thể
không?” Tại sao lại không về được chứ? “Em có thể lén lẻn vào vào trong
cùng anh, ở tạm trong phòng anh một đêm.”

“Sao, phòng các anh có gì không muốn cho người khác nhìn thấy à?

Không sao, em sẽ coi như không nhìn thấy tất thối giày hối, lăn ra đất kiếm
chỗ ngủ tạm là được.”

Hà An lôi thẳng5cổ vào khách sạn đối diện, tránh để cô ăn nói lung

tung rồi lại làm anh tức chết.

Hạ Diệu Diệu tấm tắc tròn xoe mắt nhìn nhìn bố cục sảnh khách sạn,

ôi trời ơi, chậu cảnh ở giữa sảnh đẹp quá, bể cá to quá, có chắc phải đến
bốn mét ấy, oa oa! Còn có đài phun nước ở giữa nữa kìa! Đó, cái chậu cảnh
cô vừa nhìn thấy là gì nhỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.