này, đã là sự đánh giá cao nhất mà hai người họ đưa ra được. Tống Mại
nhìn chiếc xe trong máy ảnh, cùng Thái Qua Giang đi về phía lớp học, mặc
dù nhược điểm của nó quá rõ ràng, nhưng vẫn không thể ngừng yêu: “Của
nhà6ai vậy? Không nghe ai nói mới đổi xe? Mặc dù tạo hình hơi bị mất
điếm, nhưng vẫn muốn được cưỡi thử, để xem có thực sự tuyệt vời như lời
đồn không!”
Về sau cậu sẽ thử bảo chủ xe bỏ chiếc yên sau ra. Mẫu xe mặc dù này
không bì được với mẫu “Bươm Bướm” hay mẫu “chói lòa”, nhưng về chất
lượng thì không hề thua kém.
Mẫu “Bươm Bướm” có thể đề giá cao như vậy là vì nó đã chiến thắng
trong rất nhiều giải đua; còn mẫu “Chói lòa” đắt vì được dát đầy kim
cương, giá cả vàng và kim cương đều được tính trong giá xe.
Nhưng nếu để cho Tổng Mại chọn, cậu thích KGS,3không cần nói gì
nhiều, chỉ cần biết nó là độc nhất vô nhị, mọi thiết kế đều dành riêng cho
mình, chỉ thế thôi cũng có thể khiến bất cứ người đàn ông nào sung sướng
phấn khích: “Yes!”
“Không rõ.”
Càng nhìn càng thích! Không được, cậu đã yêu nó mất rồi, Tống Mại
lại đưa máy ảnh lên ngắm, đôi mắt phượng đẹp đẽ tít lại thành một đường
cong, khuôn mặt thanh tú xinh xắn rất chi là sang trọng đáng yêu, tiếc là
con người đáng yêu ấy đang rên rỉ: “Ôi tim tôi! Ai lại không có đầu óc như
vậy, lại có thể nhẫn tâm làm thế với nó!” Thật đúng là một sự xúc phạm
cho trí5thông minh của những người yêu xe.
Sau giờ học, Tống Mại chỉ muốn nhanh chóng nghe ngóng xung
quanh mình xem ai là chủ của chiếc xe, nhưng hỏi một lượt những người
hay chơi cùng, cũng không có kết quả.
Của ai?