“An An, đi thôi, là lá la, la lá la...”
Không phải Hà An làm không thành, mà là cả buổi tối động tác của
anh đều rất nhẹ, cực kỳ nhẹ, bó tay, có lẽ anh mắc hội chứng sợ sệt như
Tiền Quân nói. Anh còn chưa hả hê, cũng chẳng có mặt mũi nào. Hạ Diệu
Diệu vô cùng đắc ý, Hà An quá dịu dàng, Hà An về phương diện này cũng
bình thường thôi, Hà An cả buổi tối có một lần, cổ lắm đến sáng thêm lần
nữa, Hà An quá bình thường, lần trước chắc mới lần đầu tiên. “Là lá la là lá
la, la lá la.” Hà An liếc nhìn theo cô, chẳng thèm chấp với cô làm gì, anh
còn có thời gian, lần sau anh sẽ khiến cô không cười nổi nữa.
“Wow! Ai mà oách thế này. Siêu xe đạp thể thao KGS Tier 3! Ảo!
Tiểu nam thần Tống Mại lớp 11 sáng sớm ra đã nhìn thấy ở nhà xe của
trường một thứ ảo diệu thế này, sao không phấn khích cho được. Là một
người yêu thích xe thể thao, cậu không dám nói mình biết hết các nhãn hiệu
xe đạp, nhưng cũng dám nói là một nửa của chuyên gia, KGS chắc chắn là
không nhầm!
Cậu chàng không kìm nén nổi sự phấn khích, cầm điện thoại lên ngắm
chuẩn góc, nhưng lập tức lại đặt xuống, điện thoại hoàn toàn không thể
chụp được sự bá đạo và dáng vẻ sang trọng của chiếc xe: “Anh Thái, cho
em mượn cái máy ảnh của anh.” Không ngờ rằng hiện vật còn ảo diệu hơn
cả trong ảnh!