ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 245

Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng: “Cảm ơn Tư Tư cô nương có lời khen.

Thôi tớ đi đây,5đi học thuộc từ mới, mới sáng ra lãng phí thời gian tán phét
bạn trai làm chi?

“Cậu nhìn lại mình đi, trên trán viết rõ hai chữ bạn trai kìa! Giả vờ giả

vịt.” “Đừng đi với Diệu Diệu, không bị nhiễm bệnh ngố tàu đấy.” “Chu Tử
Ngọc, cậu có muốn chết không hả?”.

Thẩm Tuyết thấy bốn đứa quỷ nghèo cuối cùng cũng đi hết, hít một

hơi thật sâu: “Thanh tĩnh.” Phải nghe một lũ hề nhắng nhít bàn chuyện phát
tài đúng là sự hành hạ: “Có trái táo dở mà cũng làm xuýt xoa ầm ĩ.” Nói rồi
cô vứt thẳng miếng táo mà Niệm Tư ăn dở để trên bàn vào thùng rác.

Vương Niệm Tư cũng không ngăn lại, cất giọng nhẹ nhàng trong vắt:

“Mùi vị không tồi, cậu nên ăn thử.” “Đùa đấy à!” Thẩm Tuyết nhảy ngay
đến trước bàn Hạ Diệu Diệu, để cốc cà phê xuống ghế của cô, rồi tiện tay
lật xem chiếc hộp lởm trên bàn: “Từ sáng đến tối có gì mà cứ khen mãi,
đúng là một lũ chưa từng bao giờ được nhìn thấy của ngon vật lạ, có tí hay
ho đã coi như báu vật thế gian. Nếu cho bọn chúng nhìn đồ thật thì chắc
phải lóa hết mắt mất.”

Thẩm Tuyết nói rồi cầm chiếc buộc tóc quả bóng lên vân về trong lòng

bàn tay. Ôi? Cảm giác quả thực rất thoải mái khiến cô ta bóp thêm lần nữa,
nhưng rồi lại lập tức ném vào trong hộp, cái gì chứ! Cho quá nhiều bột hóa
học rồi: “Xì...”

Vương Niệm Tư ở bên cạnh thấy thế bỗng nhiên lên tiếng: “Đưa quả

bông cậu vừa cầm cho tớ xem nào.” “Cậu xem làm gì.” Nói rồi cô cầm
chiếc hộp lên sờ mó, tỏ vẻ khó hiểu: “Kẹp tóc, buộc tóc, rồi lại kẹp tóc,
buộc tóc, tìm được một thứ vừa mắt cậu cũng khó.” Có điều bên trong có
khá nhiều đồ, không ngờ chiếc hộp nhìn không to mà bên trong có thể để
nhiều thứ linh tinh như vậy, nặng ra phết. “Bảo cậu đưa lại đây, có cần nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.