ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 297

Hạ Diệu Diệu về phòng ngủ, tiện tay tháo chiếc kẹp tóc trên đầu

xuống ném cái bộp xuống bàn.

Thẩm Tuyết đang soi gương tô son môi nghe thấy tiếng động bỗng

giật mình, thỏi son môi trong tay run nên bị chệch đi. Tuy kim cương bản
chất cứng rắn nhưng chưa bao giờ có ai ném kim cương đi như ném đá như
vậy! Thẩm Tuyết không khỏi nghĩ nếu bị hỏng thì Hà An sẽ bắt cậu ta đền
bao nhiêu tiền? Vương Niệm Tư thấy vậy, cố tình làm như không thấy vỗ
vai Thẩm Tuyết: “Tiểu Tuyết, cậu tô son lệch rồi kìa.” “Hå? Ò...”

Gỡ chun buộc tóc ra, tang! Ném thẳng xuống mặt bàn. Thẩm Tuyết

nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, trái tim đau đớn đập bình bịch.
Khổng Đồng Đồng thấy vậy giũa móng tay đi tới: “Ai chọc cậu thế, sao nổi
nóng ghế thế này?” Hạ Diệu Diệu ném luôn cả ví tiền lên mặt bàn: “Còn ai
vào đây nữa! Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi rửa mặt, hai giờ còn phải
đi phát tờ rơi nữa!” “Trời nắng như vậy cơ mà?” Nhưng nghĩ lại thì chắc
chắn Hạ Diệu Diệu đã quen rồi, vả lại đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Không Đồng Đồng tỉnh bơ nhắc nhở: “Bảo vệ mặt của cậu đi, đừng để đến
lúc biến thành bà cô già rồi lại bị bạn trai cậu đá”.

“Anh ta dám!”

“Có gì mà dám hay không dám chứ...”

Vương Niệm Tư lơ đãng thấy góc mấy tấm thẻ lòi ra, lặng lẽ ngồi vào

chỗ.

***

Một tuần mới, kỳ nghỉ hè đã tới gần, Hạ Diệu Diệu bận tít mù ở hội

sinh viên và trong khoa, à không, vừa mới rảnh rỗi đã bị gọi đi: “Hội
trưởng Hạ, nhanh lên! Chỉ đợi chị nữa thôi đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.