ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 303

Vương Niệm Tự sợ hãi chống tay lùi lại phía sau, tay bị đá đâm rách

da cũng không dám kêu, sự nhục nhã và đau đớn khiến cô ta khóc lóc càng
khó coi hơn, không đâu, không phải vậy đâu.

Người qua đường thấy vậy nhanh chóng tránh ra, đi xa rồi không khỏi

lẩm bẩm bàn tán: “Có chuyện gì vậy? Khoa nào thế: Cô gái kia khóc thảm
quá, còn chàng trai kia không thèm nhìn cô ta lấy một cái?” “Chàng trai kia
hình như tôi đã từng gặp rồi, thường đến đây cùng bạn gái, nếu có bạn gái
rồi thì sao phải để tâm đến người con gái khác khóc hay không.” “Nói vậy
cũng đúng, nhưng cô gái kia đẹp quá, hình như là rất quen mặt.” “Xinh đẹp
thì có thể cho mình quyền làm hồ ly tinh à.” “Chà chà! Tôi nghĩ ra rồi, cô ta
hình như chính là Vương Niệm Tư hoa khôi khoa Văn học Trung Quốc!
Cái cô mà nhà giàu ấy!” Vương Niệm Tự cố nén đau chật vật đứng lên từ
bãi cỏ, loạng choạng điên cuồng chạy ra ngoài! Đừng mà! Không đâu! Con
đường đá gập ghềnh khiến cô ta ngã vô số lần, đầu gối tróc da chảy máu,
Vương Niệm Tư bò dậy cũng không dám dừng lại. Cô ta phải trốn khỏi nơi
này! Buộc phải trốn thoát!

Dưới thân cây ngô đồng mấy người ôm, Hà An yên tĩnh đọc sách,

dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hai mươi phút sau.

Hạ Diệu Diệu nóng nảy kéo Hà An đến thư viện: “Anh trốn cái gì hả,

em tìm khắp phòng đọc cũng không thấy anh, cũng chỉ là mấy câu hỏi thôi
mà, đề thi có ăn thịt anh đâu, mau đi đến thư viện cho em, nhanh lên! Chân
que hay sao đi chậm vậy!”

Hà An chậm rãi đứng lên, cầm cặp sách, vỗ mấy sợi cỏ dính trên đó,

không nhanh không chậm đi theo cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.