ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 346

mắt của dì Mục suýt thì rớt ra ngoài, dù thái độ có đúng mực thì lúc này
cũng không thể không thất lễ, không ngờ thiếu gia lại không nổi giận!
Không ngờ lại chẳng nổi giận!

Bà, bà nhớ lúc trước cô Lâu có một lần không cẩn thận làm bể một

chiếc cốc, hôm đó liền bị đuổi ra khỏi nhà. Cô Lâu bình thường rất khiêm
tốn nhã nhặn, nói chuyện với bọn họ cũng rất nhẹ nhàng, đối với Hà thiếu
gia thì càng dịu dàng chu đáo hơn, phục vụ chu đáo, thường ngày mỗi ly
trà, mỗi bộ quần áo đểu đích thân chuẩn bị cho Hà thiếu gia, chưa từng nói
lớn tiếng trước mặt thiếu gia, quan trọng là chưa từng ỷ lại dù được yêu
thương, lúc đó thiếu gia ở lại khoảng hai tháng, kết quả lại chỉ vì ly trà bị
bể làm bắn một giọt nước lên người thiếu gia mà bị đuổi đi.

Hiện giờ cô gái này lại đá vào Hà thiếu gia, nếu so sánh, đáng lẽ cô

phải bị đày ra biên cương!

Hà An thấy bà đứng yên, lập tức mất kiên nhẫn nhìn sang bà.

Dì Mục lập tức định thần lại, hận không thể bắt cô gái đứng trước mặt

lại nướng lên, cô được lắm! Cô cũng được hưởng ké ánh sáng từ cuộc sống
bình yên mà thiếu gia mong muốn, nếu cô bị đưa đến bên cạnh thiếu gia thì
thử xem, bảo đảm cô không dám lớn tiếng trước mặt thiếu gia. Đám người
bọn họ từng tự cho mình là hơn người nhưng trong lần đầu gặp mặt thiếu
gia, dù có sức mạnh to lớn cũng không dám láo xược trước mặt anh.

Dì Mục hít thật sâu một hơi, ánh mắt cố tình giả vờ kiêu ngạo nói:

“Không thuê nữa sao! Ban đầu đã bàn xong hết rồi, nửa năm, hai người nói
không thuê thì không thuê, tôi rất khó làm việc.”

Hà Mộc An chau mày.

Mục quản gia cảm thấy có một nghìn vết thương nhắm vào mình,

thiếu gia tôi không muốn làm ra vẻ, chẳng qua là đang làm nhiệm vụ giúp
cậu thôi. Cậu có thấy chủ nhà nào lại qua loa đồng ý khi cậu nói không thuê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.