ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 347

nữa không, tiền thì muốn lấy lại không thiếu đồng nào, nhất định sẽ khiến
người ta nghi ngờ. Hạ Diệu Diệu nở nụ cười khổ, xem ra không thể lấy lại
được toàn bộ số tiền: “Chúng cháu hiểu, rất hiểu, vốn dĩ là chúng cháu
không tốt, đã làm phiền bác rồi... Chuyện này không phải thật sự đã hết
cách, bác đại nhân đại lượng, căn nhà tốt thế này nhất định sẽ không thiếu
khách thuê, bác cho chúng cháu trả lại đi.”

Dì Mục nở nụ cười cứng nhắc, khẩu vị của thiếu gia ngày càng lạ:

“Trả lại à, được thôi, chỉ có điều số tiền kia...”

Lúc này Hà An ngày càng mất kiên nhẫn nhìn bà. Dì Mục lập tức bủn

rủn tay chân: “Tiền, tiền không thành vấn đề, tôi cũng chẳng thiếu chút tiền
đó, đúng lúc cũng có người đang chờ đợi.”

Hả? Chuyện gì thế?

“Không phải hai người vẫn chưa ở sao, tôi thấy hai người đều là sinh

viên, tôi không trừ tiền hai người nữa.” “Thật sao!” Hạ Diệu Diệu lập tức
cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật xinh đẹp say lòng người, tính cách
tốt bụng đủ để duy trì hòa bình thế giới: “Cảm ơn bác, cảm ơn bác nhé, bác
thật là tốt, sao bác lại có thể tốt như vậy chứ.” Gọi cô, gọi cô là được rồi, bà
có thể không tốt sao, người phía sau sắp biển bà thành viên thịt nướng rồi,
nhưng mà, Hà thiếu gia, trả lại bao nhiêu cậu vẫn chưa nói?

Mười lăm phút sau.

Hạ Diệu Diệu cầm trong tay hơn mười nghìn, cảm thấy bản thân đã

phát tài một cách bất ngờ. Nhiều tiền như vậy để trong túi cô, sao cô cứ
cảm thấy không thoải mái cho lắm?

Hạ Diệu Diệu ôm lấy túi xách vào trong lòng: “Chủ nhà thật là tốt.” Dì

Mục lại rất bối rối, liệu bà có phải là quản gia đầu tiên đối diện trực tiếp với
bạn gái của Hà thiếu gia hay không, bà cảm thấy áp lực rất lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.