Hà An vô cùng lý trí đặt đũa xuống, ngồi im quan sát. Làm cho ai xem
chứ!? “Ăn đi?”
Du Văn Bác càng trầm lặng hơn.
Không phải anh không tôn trọng tình cảm của hai người họ, mà là vốn
không để tâm đến chuyện tình yêu của Hà An và Diệu Diệu. Con người anh
chàng Hà An này anh ta cũng đã hỏi thăm, gia thể bình thường, thành tích
bình thường, hành vi ngông cuồng, tất cả khuyết điểm của thanh niên thời
đại này cậu ta đều có.
Kiểu người chưa từng trải qua thị phi như cậu ta sẽ không thể gánh
vác gia đình của Diệu Diệu, càng không thể khoan dung tất cả những hành
vi của Diệu Diệu. Hà An đối với Diệu Diệu chẳng qua chỉ là một vị khách
ghé thăm giai đoạn này mà thôi, không thể có kết quả. Một người đã định
sẵn không có kết quả thì anh ta cần gì phải để trong lòng khiến Diệu Diệu
không vui chứ.
Không phải anh ta chưa từng nghĩ nói những lời hiện thực đó ra, đả
kích tình cảm giữa Diệu Diệu và Hà An, không để họ lãng phí thời gian
nữa. Nhưng mấy mối tình thời học sinh đều dễ tan vỡ, vốn chỉ là sự lãng
mạn chẳng bao lâu, sao không để một cô gái vất vả đã lâu như Diệu Diệu
nắm chặt, cô có quyền vui vẻ hưởng thụ thời gian của mình.
Cho dù anh chàng Hà An này nhìn có vẻ có rất nhiều khuyết điểm,
nhưng chỉ cần có một điểm Hạ Diệu Diệu không có vậy cũng đã đủ thu hút
Hạ Diệu Diệu rồi. Ví dụ như gia đình hạnh phúc mỹ mãn, điều kiện thường
thường bậc trung, nhẹ nhàng không cần bôn ba vì cuộc sống, thậm chí cả
nét kiêu ngạo và sự tự tư tự lợi mà con trai một vốn có cũng là điểm làm
cho Hạ Diệu Diệu ngưỡng mộ.
Anh ta không để tâm sau này Hạ Diệu Diệu và Hà An sẽ phát triển đến
mức nào, thậm chí cả việc thân mật. Hạ Diệu Diệu mãi mãi là Hạ Diệu