ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 678

Nhưng tiếng Hàn thực ra rất khó thi, ít nhất không phải là môn mà Hà

quản gia chưa từng xem sách ngữ pháp hay Hà An không chút hứng thú với
nó có thể dựa vào sức mình thi được điểm cao. Sự rườm rà phức tạp của nó
có thể khiến cho đa số sinh viên khoa tự nhiên sụp đổ, còn không bằng báo
danh một môn lý thuyết cho Hà An, có khi tùy tiện viết viết vẽ vẽ cũng có
thể trở thành sinh viên giỏi.

Nhưng mọi chuyện giờ đã muộn rồi.

“Đi đi.”

“Hà... Hà An thực sự đã tiến bộ.”

“Tôi biết, cậu đi gọi anh ấy đi.” Cô sẽ không làm gì anh đâu.

“Được... Được rồi.”

“Hà... lão6đại, lớp trưởng Hạ đợi anh ở dưới tầng.” Giọng Vương

Phong Long rất nhỏ, anh đã tận lực rồi.

Hà An trốn trong giường đeo tai nghe giả vờ như không nghe thấy.

Ừm, quả thật không nghe thấy. Vương Phong Long thực sự muốn ngất,
đừng giả vờ nữa, giả vờ tiếp nữa thì lớp trưởng Hạ vẫn đang ở dưới tầng
đợi anh: “Hà lão đại! Ngài Hà...” Hà An điều chỉnh âm lượng của tai nghe.
Hà An thực sự sợ Hạ Diệu Diệu, chẳng phải chỉ là trượt một môn thôi sao,
sắc mặt của Hạ Diệu Diệu khó coi hơn lúc nào hết. Trước đây cô chỉ chế
nhạo anh vài câu rồi không quan tâm nữa, lần này dường như rất quan tâm,
không ngừng nhắc lại,3hơn nữa tâm trạng rất không tốt.

Tâm trạng của Hạ Diệu Diệu có thể tốt được sao, sắp phải đi tìm việc

rồi, anh cầm cái hồ sơ mà môn chuyên ngành không qua thì ai nhận. Chẳng
nhẽ sau này sống dưới sự bao bọc của cha mẹ anh sao? Mặc dù người ta có
quyền được hưởng thụ dưới sự bao bọc của cha mẹ, cô cũng cảm thấy
chẳng có gì là không tốt. Nhưng Hạ Diệu Diệu vẫn hi vọng anh có thể đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.