ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 817

thế này một khi bị phát hiện, sẽ chỉ có mất cả chì lẫn chài. Vì sau này, cô
không thể tự hủy tiền đồ được.

“Cố lên!”

Cỏ mọc xanh bay, mùa tốt nghiệp mũ tiến sĩ bay khắp trời, Hạ Diệu

Diệu mang thai đã tròn năm tháng. Khi mới đến thành phố xa lạ, Hạ Diệu
Diệu cũng hoang mang, theo bản năng mà tránh mấy người không có ý tốt
ở trong khu ra, ngồi ở quầy đồ ăn sáng bên vỉa hè, chất vấn bản thân sao lại
để ra nông nỗi này, đầu óc bị rỉ hết rồi sao!

Nhưng từ sâu trong đáy lòng cô không hề lo lắng cho cuộc sống của

mình, việc gì mà không thể làm được, nhỏ như bưng bê chén đĩa, đưa nước,
dọn nhà vệ sinh, lớn như đứng quầy, múa cột, chỉ cần dám nhận thì cô đều
dám làm.

Khi đó cô không phải không nghĩ đến mệt hay không, sẽ ảnh hưởng

đến sức khỏe của con không. Cô cho rằng mình tuổi trẻ, việc gì cũng không
thể xảy ra. Chỉ là trước nay luôn có thể liều mình, giai đoạn đầu Hạ Diệu
Diệu cũng rất lận đận. Vì cho dù cô chịu được vất vả, rất nhiều nơi không
nhận người làm ngắn hạn, nghe nói cô đang có thai thì không liên hệ nữa.

Hạ Diệu Diệu sau hai lần thật thà, mặt đã dày lên, cậy tháng đầu của

mình còn ít nên giấu đi sự thật mang bầu. Nhưng dù sao cô cũng sợ bị
người khác phát hiện, chỉ dám tìm một chân rửa bát ở nhà hàng gần chỗ trọ,
một tháng hai nghìn ba, khi bị đuổi cũng không lo sẽ ảnh hưởng đến việc
làm ăn của người ta.

Sau này được năm tháng, Hạ Diệu Diệu đứng trước gương mặc quần

áo, ngó trái nó phải hoàn toàn không nhìn ra mình có thai. Mà năm tháng
nay, cô cũng không có bất cứ phản ứng gì không tốt. Bây giờ cứ gọi là ăn
ngon ngủ kỹ, như người bình thường, vì vậy cô còn đặc biệt bỏ tiền đi kiểm
tra ở bệnh viện, xem xem có phải là các bác sĩ chẩn đoán nhầm không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.