ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 870

Thức ăn nhanh chóng được mang ra, Hạ Diệu Diệu muốn bế Thượng

Thượng qua, kết quả Thượng Thượng lại không nể mặt mà xoay đầu đi,
tiếp tục ngồi trong lòng Cao Trạm Vân mà mỉm cười. Cao Trạm Vân mỉm
cười, để Thượng Thượng lên đùi: “Không sao, hiểm khi.” “Lại làm phiền
anh rồi.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy rất ngại, con bé này, cô lặng lẽ trừng mắt
nhìn cô bé không hiểu chuyện đang ngồi bên kia.

“Còn cô thì sao? Định chăm sóc nó mãi không đi làm sao? Tôi thấy cô

rất xem trọng công việc hiện tại, lại cố gắng nhiều năm như vậy, định
buông tay dễ dàng vậy sao?” Lời của Cao Trạm Vân có vài phần tùy tiện,
tựa như đang nói thời tiết mấy hôm nay sao lại trong xanh gió nhẹ như vậy,
không có ý gì khác.

Hạ Diệu Diệu nhở đến công việc, lập tức cảm thấy thức ăn trên bàn

trông khá là ngon: “Hiện tại tôi có thể mang công việc về nhà làm.”

“Trong thời gian ngắn thì còn được, nếu kéo dài thì không hay cho

lắm, chuyện Thượng Thượng bị thương ở trường giữ trẻ, không thể nói lên
vấn đề gì, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, dù là cô trông chừng nó, cũng
không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, đó không thể là lý do khiến cô
không tin tưởng vào đối phương, cô vẫn còn công việc, nó vẫn phải xa cô,
cô phải suy nghĩ thoáng một chút.” Cao Trạm Vần trêu đùa Thượng
Thượng, anh ta và cô bé này rất có duyên, có lẽ là do anh ta là bác sĩ khoa
Nhi, nên khi ở trước mặt trẻ con liền trở nên rất dịu dàng.

“Tôi biết, nhưng nghĩ đến nó...” Hạ Diệu Diệu bối rối nhanh chóng

nhíu mày lại, cô hiểu ý của Cao Trạm Vân, cô cũng không trách trường giữ
trẻ, chỉ là trong lòng vẫn thấy không yên tâm.

“Nó vẫn còn nhỏ, vốn dĩ nên để tối hoặc ông bà chăm sóc, như vậy sẽ

an tâm hơn khi gửi đến trường, nếu xảy ra chuyện trong lòng tôi cũng
không thấy khó chịu như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện nó còn nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.