ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 886

mỹ nhân dập điếu thuốc, mỉm cười vẫy tay, không hề quan tâm chuyện cô
thấy vui có thật lòng hay không.

Nhưng Hạ Diệu Diệu lại nhìn thấy sự cấp bách ở tương lai, cô không

thể biến tương lai của mình thành sự bố thí của người khác, cô phải nỗ lực
hơn, phải chứng minh cho mọi người thấy năng lực của mình, không thể
giống như máy photocopy, có thể tùy tiện dời tới dời lui.

Hạ Diệu Diệu cô không còn hạn chế ở việc nghe, viết, cô phải đưa ra

đề nghị giống như chị Phạm, bồi dưỡng tầm nhìn về thời trang của bản
thân, có cảm xúc nhạy bén của bản thân. Mà trong những người Hạ Diệu
Diệu quen biết thì bác sĩ Cao có thể miễn cưỡng được xem là tiếp xúc với
thời trang. Nếu có thể, cô thật sự không muốn lại mặt dày làm phiền đối
phương, lần trước cô mời anh ta đi ăn để cảm ơn, sau cùng người trả tiền
vẫn là đối phương, cô có không hiểu chuyện thì cũng nên tránh xa đối
phương.

Nhưng hôm đó sau khi đón con gái, Hạ Diệu Diệu vẫn mặt dày đi tìm

Cao Trạm Vân, vì cô hiểu, tuy cô biết học, biết nịnh bợ, nhưng thật sự cô
không hiểu về thời trang, không hiểu mùi vị của cả đống tiền giấy xếp
chồng lên nhau. Cũng mơ hồ hiểu được trước kia mình từng coi phẩm chất
cuộc sống và cách nhìn của người đó là tẻ nhạt và lãng phí là suy nghĩ ngốc
nghếch đến thế nào.

Cao Trạm Vẫn bể Thượng Thượng, sau cặp mắt kính là ánh mắt và nụ

cười dịu dàng, vóc dáng cao lớn với áo sơ mi trắng để lộ ra sự bình tĩnh
thoải mái của anh ta: “Thời trang không phải cứ tìm hiểu là ra.”

Hạ Diệu Diệu sắc mặt có chút ngại ngùng, giọng nói nhỏ đi, khi nói

chuyện với người tài giỏi cô có một cảm giác cẩn trọng và nhỏ bé, “Tôi biết
là phải có gu riêng, tôi đã xem qua rất nhiều tạp chí mấy tháng, nhưng tôi
không hiểu, tại sao tôi không thể nhận ra thương hiệu khi không nhìn thấy
tên thương hiệu của món đồ đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.