ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 922

nữa, đi đi.” Hạ Diệu Diệu ôn hòa kéo Thượng Thượng đứng dậy: “Vậy con
đi trước đây, hai hôm nữa con lại đến.” Ông Hạ cũng không ngăn cản.

Hạ Tiểu Ngư ăn cơm cũng không thấy ngon, không nói gì. Hạ Vũ cầm

hành lý của chị gái tiễn chị đến cửa: “Chị có chỗ ở không? Nếu không có
thì đi nhà nghỉ trước, em đưa chị đi.”

“Không cần, chị còn cần em đưa đi à, em vào đi, sắp xếp xong rồi chị

sẽ gọi điện cho em.”

Bà Hạ ngây ngốc nhìn con gái lớn cứ vậy mà đi, trong lòng đột nhiên

cảm thấy đau đớn. Đó là cô con gái từ trước đến nay bị đánh không đánh
trả, bị mắng cũng không cãi lại của bà, cho dù bà có nói khó nghe thể nào
cô cũng chưa từng tỏ thái độ, bà tưởng rằng cho dù bà nói gì con gái cũng
sẽ không tức giận, vậy mà cô quay người liền đi,

Hạ Diệu Diệu đi rồi.

Bà Hạ có chút hoảng loạn, giống như sợ mất đi thứ gì đó, muốn làm gì

đó, muốn chứng minh gì đó, nhưng không ai thèm để ý đến bà, thậm chí
không ai trách móc bà, người bạn đời vô dụng của bà đến lúc này thậm chí
vẫn còn tâm trạng để ăn cơm. Con gái đi rồi, còn đưa cả cháu đi, ông vẫn
còn tâm trạng để ăn cơm.

Con bé Hạ Tiểu Ngư cũng vậy, chị gái bình thường đối tốt với nó như

vậy, tiết kiệm từng chút một để đáp ứng cho nó, vậy mà cái đứa vong ân
phụ nghĩa này lại không nói câu nào.

Bà Hạ đột nhiên khóc to.

Ông Hạ nhìn là một cái tiếp tục ăn. Hạ Tiểu Ngư đã quen mẹ thường

hay khóc lóc làm loạn, nên cứ để mặc cho bà khóc, giống như chị gái nói,
mẹ đối tốt với cô, cô ít tham dự vào tránh khiến mẹ đau lòng. Nếu không
phải như vậy, lúc nãy mẹ mắng chị gái như thế, cố chắc chắn sẽ đập bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.