ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 966

“Anh bây giờ mới biết anh vốn dĩ quan trọng hơn công việc của em

à?” Cao Trạm Vân tựa lưng vào ghế, nhoẻn miệng cười: “Dù em có nói trái
lương tâm anh cũng thích. Để em không ghen tuông linh tinh, anh nói cho
em biết, con của chị lớp trên bị bệnh tim bẩm sinh, năm rồi làm phẫu thuật,
bác sĩ và bệnh viện đều là nhờ anh liên hệ giúp.”

Người được mời là ân sư đã nghỉ hưu của anh, Tọa Trấn. Vì vậy chị ấy

nợ anh một ân tình: “Cho nên em yên tâm sử dụng, không cần nghi ngờ, có
gì không hiểu, em có thể trực tiếp hỏi chị ấy. Chị ấy nói em yên tâm, thái
độ của cấp trên bây giờ rất kiên quyết. Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu tiếp thu: “Tốt vậy sao? Phải rồi, bệnh tình con trai
chị ấy đỡ hơn chưa?” “Phẫu thuật xong bệnh tình cũng ổn định.” Hạ Diệu
Diệu gật đầu, vậy thì tốt. Cô đã làm mẹ rồi nên cũng thấy xót khi nghe con
nhà ai có chuyện: “Em làm sao cảm ơn anh đây?” “Em nói xem?” Cao
Trạm Vân tựa người lên ghế, mỉm cười, mắt nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ
Diệu Diệu cười cười: “Dẫn Thượng Thượng sang anh chơi.”

“Được.”

Dễ thỏa mãn vậy sao? Hạ Diệu Diệu chống cằm đối diện điện thoại,

cười e thẹn, dịu dàng: “Em... yêu anh.” Cao Trạm Vẫn im lặng một hồi, gãi
gãi đầu: “Không cho thì không yêu à...”

“Đâu có.”

“Anh nhớ em, rất nhớ...”

“Em cũng nhớ anh...”

“Em hiểu ý anh mà. Sắp xếp thời gian qua nhà anh được chứ.”

Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vâng!” Trên thế giới này có bao

nhiêu Hà An, có bao nhiêu người bạn trai không thể tìm ra? Cô không thể
có cảm giác mất an toàn như thế. Mà cô cũng phải cảm ơn Cao Trạm Vân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.