ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 148

- Không sao! Không sao! Đồng chí cứ nói. Nói được là tốt. Các bậc tiền

bối đã dạy: người nói không có lỗi, người nghe phải sửa mình. Tôi có gì sai,
tôi sẽ rút kinh nghiệm. Ngược lại, đồng chí cũng thế! Có phải không?

Tự im lặng, buồn thiu. Mặt vừa tắt niềm hào hứng bộc lộ mình vừa thấp

thoáng vẻ ẩn nhẫn, cam chịu.

Dương xoa xoàn xoạt hai bàn tay trắng, càng chủ động và tin hơn:

- Đồng chí nói hết rồi thì tôi nói. Tôi không giận gì đồng chí đâu. Nói

thật đấy. Bởi vì tôi cũng có lỗi, tôi gây cho đồng chí sự hiểu lầm. Đúng thế.
Bởi vì, nói thật với đồng chí nhé, đồng chí là quần chúng cảm tình của chi
bộ, nên tôi có lộ ra sự thái quá trong sự quan tâm thì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, phương ngôn có câu: thái quá bất cập. Vậy, tôi xin ghi điểm này
làm bài học.

Nuốt nước bọt đánh ực như một dấu chấm ngắt đoạn gọn ghẽ, ông bí thư

tiếp:

- Vậy thì nỗi lo của tôi là ở đâu? Ở chính cái môn văn của đồng chí đấy,

đồng chí Tự ạ. Văn chương tự cổ vô bằng cứ. Văn chương là tư tưởng. Mà
tư tưởng thì nó như lươn rúc bùn, như anh chàng Tôn Ngộ Không bảy mươi
hai phép biến hóa thần thong, sai đấy, đúng đấy, lập lờ phản trắc cũng là ở
đấy. Văn chương là chỗ dễ mất lập trường nhất đấy, đồng chí Tự ạ. Đồng
chí chắc chưa quên điều tôi nói hồi đồng chí làm bài thơ Mùa cốm chứ? Sai
một ly đi một vạn dặm là thế đấy! Giữ đường lối là công việc khó khăn lắm,
chứ không dễ dâu?

Liếc mắt, thấy Tự ngoảnh mặt đi, Dương cao giọng tiếp:

- Tôi còn nhớ hồi còn công tác ở huyện ủy, chúng tôi mở một đợt công

phá tư tưởng tiểu tư sản, hoang mang dao động, không tin ở sự nghiệp đấu
tranh thống nhất đất nước và xây dựng chủ nghĩa xã hội. Sau một tuần
chăng cờ, dán áp phích, rồi cho học sinh, thanh niên chiều nào cũng đi hô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.