ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 208

Từ lúc Thuật lạm dụng uy tín thày dạy giỏi, lao như điên vào các lóp

dạy thêm, thoát ra khỏi cảnh túng bấn truyền kiếp của ông thầy nước Việt,
có tiền xây nhà, sắm sửa, rồi chuyển sang kiếm lời bằng việc nuôi chó?
Thực tình thì thoạt đầu Thuật còn giấu giấu giếm giếm và ngượng ngập
lắm. Chứ chưa phải đã oang oang ra tuyên ngôn rằng bất chấp giá cả trượt
lên xuống, cứ mỗi cua toán luyện thi đại học là một chỉ, rằng người ta kinh
doanh sản xuất thì Thuật kinh doanh giảng dạy, rằng Thuật đã luyện được
cách giữ sức nên có ngày dạy 5 cas mà cứ như máy chạy, lì đi, không mảy
may mệt mỏi.

Chưa đâu, ngay cả khi đã táo tợn nói năng như vậy, dạo đó mỗi tối thứ

bảy Thuật vẫn dành riêng cho tình hạn: “Bạn là bạn vàng rồi, thì có gì mà
đổi nổi!”. Ngồi trên căn gác xép với Kha và Tự, Thuật ồn ào vui vẻ lắm.
“Này, Kha, mình cung cấp cho nhà văn một từ mới nảy sinh nhé. Các cụ
trong Hội cây cảnh gọi nhau là bạn cây. Trong hội chơi chim gọi nhau là
bạn chim, còn bây giờ… bạn chó. những anh trong Hội nuôi chó. Ồ, nuôi
chó bận như nô lệ với ông chủ. Tuy là có cái thú. Thế giới chó không đơn
giản. Khoa xem tướng chó chi làm ba bậc: hạ, trung, thượng. Bậc thượng là
chó đã định. Định sẽ nảy ra Tuệ, tức ánh sang. Nhưng vất vả lắm. Có lẽ tớ
sẽ bỏ!”. Thuật còn say sưa và tỏ ra lịch lãm trong địa hạt văn chương lắm.
Nghe Kha đọc cho nghe một tiểu phẩm đả kích sẽ dựng trên tivi, Thuật phê
luôn: “Bỏ đi. Hàng xén. Lá cải. Chửi bới thì chỉ là thằng Chí Phèo. Thời
Đốt, thời Tchêkhốp và ở cả Hoa Thịnh Đốn, Pari, Luân Đôn, bây giờ chả lẽ
không bẩn tưởi. Nhưng sao mà văn của họ vẫn tin yêu, ấm áp! Đừng làm
Krist, Simơnông, Chêdờ và Cônen Đoilơ nữa. Giải trí thôi! Văn phải cao
hơn báo chí, ti vi, điện ảnh, cao hơn mức phổ thong, văn tuyển chọn người
đọc”. Cao hứng, Thuật còn phê bình Tự, coi Tự là kẻ có lỗi trong cuộc
chiến mới bùng nổ trong gia đình. Sau đó, lùa cả bọn xuống gác xép đi ăn
phở khuya. “Ăn phở khuya, cái thú đặc sắc của trí thức thành phố này”. Kha
cười: Của xích lô, ba gác thì đúng hơn. Thuật kêu: phải cố giữ lấy cái gì là
phong độ sống riêng. Đi ăn phở để khỏi quên vị phở. Để bọn mới phất vô
học khỏi đặt tiếu lâm ông giáo không hiểu phở là gì. Đi ăn phở để mừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.